Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm giảng viên vì suốt những tháng năm còn đi học tôi từng mơ ước trở thành một nhân viên ngân hàng hay phát thanh viên truyền hình. Cuộc đời này có nhiều ngã rẽ đôi khi khiến mình cũng không thể ngờ tới. Tôi tốt nghiệp thuộc chuyên ngành kinh tế học tại một trường đại học danh giá với tấm bằng loại giỏi. Trong một lần tình cờ, nhờ quen biết, anh trai giới thiệu tôi đi dạy ở một trường trung cấp. Lúc đầu còn khá e dè vì tôi đang chờ kết quả trúng tuyển từ ngân hàng và đài truyền hình mà tôi đã nộp đơn và phỏng vấn trước đó. Do thiếu giảng viên, cộng thêm để anh tôi không phải mất mặt với bạn bè, tôi nhận dạy hợp đồng trong vòng hai tháng.
Tôi luôn cảm ơn cơ duyên đã cho mình làm người thầy tiếp lửa cho thế hệ học trò
Ngày đi dạy chỉ còn đúng một tuần mà bài vở tôi chưa soạn được bao nhiêu, may nhờ tôi vẫn còn giữ sách và những kiến thức tích lũy ở đại học nên tôi cũng nhẹ nhõm được phần nào. Hôm đi nhận lớp tôi vẫn còn nhớ mình dậy từ rất sớm, ăn mặc tươm tất với chiếc áo sơ mi trắng mà mẹ đã dành tặng tôi nhân ngày tốt nghiệp để khởi đầu suôn sẻ cho công việc của mình. Khi đến trường, mọi thứ đối với tôi quá xa lạ, chưa quen với việc mình sắp làm giảng viên của rất nhiều học trò.
Chú bảo vệ cứ nhầm tưởng tôi là sinh viên nên vội hỏi tôi đi đâu, tôi trả lời mình đi dạy, chú mới chỉ nơi tôi để xe rồi hướng dẫn các phòng ban ở trường để tiện đi lại. Vừa bước vào phòng dành cho giảng viên, nhiều thầy cô cũng đi dạy vào giờ đó ngắm nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên như thể tôi đi nhầm phòng. Đến khi tôi gật đầu chào hỏi và nói mình cũng đi dạy sáng nay mọi người mới biết là tôi là một giảng viên mới ở trường nhưng chỉ dạy theo hợp đồng.
Ngồi được dăm ba phút thì anh thư ký phụ trách môn tôi sắp dạy qua dẫn xuống gặp lớp. Thật sự lúc đó tôi chưa kịp lấy tinh thần để bước ra khỏi phòng và tim cứ đập thình thịch, cảm giác hồi hộp như thể sắp được gặp người yêu. Cứ mỗi lần đi qua một phòng học, bao ánh mắt ngây ngô của các em sinh viên đổ dồn về khiến tôi chỉ muốn đi thật nhanh rồi vào lớp. Cuối cùng tôi cũng đi tới lớp, đó là một phòng học có thể gọi là rộng nhất trường (thường người ta hay gọi là hội trường). Tôi tự đặt cho mình các câu hỏi “Sao mà rộng quá vậy? Tôi sẽ dạy ở đây sao? Liệu tôi có đủ can đảm để đứng trước hàng trăm sinh viên giảng hay không khi từ trước đến nay vốn nhút nhát khi đứng trước đám đông".
Khi tôi bước vào, các em khá ngỡ ngàng nhìn tôi vì nếu so về độ tuổi chắc tôi cũng không hơn các em là mấy. Các em vừa tốt nghiệp trung học phổ thông còn tôi thì vừa tốt nghiệp đại học. Sau vài lời giới thiệu của anh thư ký, anh trả lại không gian lớp hoàn toàn cho tôi và tôi trở thành nhân vật trung tâm nhất lúc này. Tôi dốc hết can đảm để nói với các em vì dù sao mình cũng đứng ở đây với vai trò là một “người thầy”. Hàng loạt câu hỏi của các em dành cho tôi như: “Thầy ơi, thầy quê ở đâu vậy ạ, thầy học trường nào, thầy đi dạy lâu chưa, sao nhìn thầy trẻ quá", khiến tôi khá lúng túng để trả lời.
Gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng hoàn thành tiết học của mình dù có thể chưa thật sự trọn vẹn nhưng chắc có lẽ đó là ngày tôi sẽ nhớ nhất trong cuộc đời đi dạy, ngày tôi được gọi là thầy, ngày tôi biết mình thật sự đam mê con đường này và đã gắn bó với nó trong suốt bốn năm qua. Giờ tôi đã là thầy của rất nhiều sinh viên, có nhiều em đã tốt nghiệp và ra trường, mỗi khi nhìn lại những gì đã qua tôi thầm cảm ơn cuộc đời vì đã cho mình điều tuyệt vời mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được nếu như không nắm bắt cơ hội đó, cơ hội làm thầy của những học trò đáng yêu mà tôi vô cùng quý mến trong cuộc đời này.
Theo Vnexpress