Sẽ không còn đạp xe đưa em qua các con phố nồng nàn hương hoa sữa vào những ngày cuối thu, không còn được dỗ dành mỗi khi em giận dỗi những chuyện vu vơ, không còn những cái ôm nhẹ nhàng nhưng thật chặt của ai đó từ sau lưng anh. Cũng phải quên đi đôi bờ môi ấm áp ấy, anh sẽ không còn được che chở cho em suốt cuộc đời này nữa rồi. Hôm ấy chúng ta gặp nhau cũng ở con phố này đúng không em? Trong cuộc sống, sự chia ly là điều chẳng ai mong muốn, ngay cả tôi và em cũng vậy, tôi không trách em bởi chính cuộc sống đã buộc em phải quyết định những điều đó.
Những ngày cuối thu, không còn cảnh tôi đạp xe đưa em đi qua những góc phố đầy hoa sữa
"Anh à, hãy quên em đi, sẽ có người xứng đáng với anh hơn em. Tha lỗi cho em nhé", em nói với tôi. Cổ họng tôi cứng lại, không thốt thành lời, hai bờ mi cay cay, cố kìm nén cảm xúc không để nước mắt tuôn ra, bởi nếu tôi khóc chỉ làm em đau đớn thêm. Em khóc rất nhiều, tôi cũng hiểu được nỗi đau của em khi phải nói ra điều đó. Cố chôn giấu nỗi buồn của mình, tôi chỉ biết an ủi và chúc em có cuộc sống mới thật hạnh phúc bên người mình yêu.
"Thật ra người có lỗi là anh chứ không phải em đâu, do anh không đủ bản lĩnh hay vì quá hèn nhát nên đã để tuột mất em ra khỏi cuộc đời này. Là anh có lỗi vì đã không dìu bước em đi đến cuối cuộc đời như từng hứa, giờ đây để em đi khỏi đời anh. Tha lỗi cho anh nhé, rồi anh sẽ quên được em, nhanh thôi mà", tự trấn an mình, tôi cố xóa bỏ nhưng hình ảnh của em cứ ùa về, nỗi nhớ em dâng trào trong tôi. Trong tình yêu nếu như điều gì cũng dễ dàng thì mấy ai sẽ yêu một cách thật lòng?
Hai năm đã trôi qua, cuộc sống bon chen cùng với cát bụi của thời gian đã phần nào lu mờ đi hình ảnh của em trong tôi, nỗi nhớ về em ít dần. "Tôi đã quên được em rồi cô bé à". Những kỷ niệm giữa chúng ta trong em chắc giờ đây đã được gói gọn rồi đúng không? Cái rét đầu đông kéo theo những cơn gió nhẹ làm tôi thêm lạnh, con phố chúng ta thường ngang qua giờ chỉ còn mình tôi lặng bước.
Theo Guu.vn