.
Chỉ cần không bao giờ từ bỏ, rồi đến một ngày, bạn sẽ hiểu rằng, trên thế giới này vẫn có những điều thật kỳ diệu. (ảnh minh họa)
Mang bầu, sinh con tưởng chừng là thiên chức rất bình thường của người phụ nữ nhưng trên thực tế không phải bà mẹ nào cũng may mắn có thể dễ dàng thụ thai, sinh nở. Hành trình chữa trị hiếm muộn của vợ chồng chị T. (hiện đang sinh sống cùng con gái tại Hà Nội) thực sự gian nan và tốn nhiều công sức, thời gian, tiền bạc... Thậm chí anh chị đã phải đi ra cả nước ngoài để điều trị bệnh với mong muốn sớm có một mụn con. Thế nhưng, hành trình này thực sự không dễ dàng khi bỗng một ngày chị nhận được hung tin chồng bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Vào những ngày tháng tưởng chừng vô vọng nhất, chị bất ngờ thụ thai ngay khi chuyển phôi lần đầu. Và chỉ vài ngày khi con gái đầu lòng cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc chồng chị ra đi mãi mãi. "Tuy rằng, không trọn vẹn nhưng trong tôi vẫn rất hạnh phúc vì có thể giữ tình yêu của anh ấy sống mãi. Đó là đứa con đáng yêu và đôi mắt đen nháy giống hệt bố. Nhìn con yêu ngày càng lớn khôn, tôi cảm thấy những hi sinh của tôi và anh đã được đền đáp xứng đáng.", chị T. nghẹn ngào chia sẻ.
Hiện tại chị đang có cuộc sống rất hạnh phúc, vui vẻ bên con gái đã được 7 tuổi. Được sự đồng ý của nhân vật, xin chia sẻ câu chuyện xúc động này:
Phút cuối cùng, chồng tôi đã được làm bố
Tôi muốn dành những dòng viết này cho những phụ nữ đang từng ngày mong ngóng con yêu chào đời. Chắc hẳn, bạn cũng giống như tôi, có những lúc chùn chân và tưởng chừng như không thể bước tiếp. Nhưng chỉ cần không bao giờ từ bỏ, rồi đến một ngày, bạn sẽ hiểu rằng, trên thế giới này vẫn có những điều thật kỳ diệu. Đó là thứ hạnh phúc quý giá và ấm áp vô cùng khi được ôm con vào lòng…
Những ngày gian gian chữa trị bệnh
Câu chuyện của 7 năm về trước, tôi - một cô gái lỡ thì, chồng tôi là người nước ngoài hơn tôi 20 tuổi. Anh làm việc tại một trường đại học và chúng tôi gặp nhau rất tình cờ. Chính bản thân tôi cũng không ngờ rằng, tôi và anh đã vượt qua những khoảng cách quá lớn để nên duyên chồng vợ. Vì cả hai đều đã lớn tuổi nên vợ chồng tôi muốn có con sớm. Nhưng thời gian cứ đằng đẵng trôi đi, 2 năm rồi mà vẫn chưa có tin vui. Đi khám thì được biết, tôi mắc đa nang buồng trứng còn chồng tôi lại “tinh trùng yếu”.
Vợ chồng tôi đã đi khám chữa ở nhiều bệnh viện mà không có kết quả. Thậm chí, anh ấy đã đưa tôi ra cả nước ngoài (Anh và Hàn Quốc) để chữa trị bệnh và thụ tinh nhân tạo. Tôi nhớ như in cái cảm giác buồn khổ, thất vọng khi bác sĩ Hàn Quốc lắc đầu rồi đến lúc vui mừng khôn siết khi thấy nét rạng ngời trong ánh mắt và nụ cười của bác sĩ người Anh. Tuy cả hai không nói gì, chỉ nhìn nhau nhưng tôi biết anh ấy cũng đang hạnh phúc, ngập tràn hi vọng như tôi vậy. Ngay buổi tối hôm ấy, chồng tôi đã lên kế hoạch mua đồ gì cho con. Tôi trêu anh: “Vẫn chưa biết trai hay gái mà”. Anh cười như một đứa trẻ: “Anh sẽ mua cả đồ trai và gái”. Cảm giác người đàn ông được lên chức là vậy sao! Anh bảo muốn thông báo cho cả hai gia đình, tôi ngăn anh lại, chờ con lớn hơn đã.
Đó là những ngày hạnh phúc vô bờ bến kể từ khi chúng tôi lấy nhau. Vài hôm sau, bỗng nhiên, tôi đau bụng dữ dội, rồi ngất lịm đi. Khi mở mắt, tôi thấy anh đang gục bên cạnh và nắm chặt lấy tay tôi, giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe. Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Tôi ngước nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của bác sĩ và đã hiểu ra vấn đề. Lúc ấy, nỗi đau dồn nén, tôi chỉ muốn khóc thét lên, nhưng không còn đủ sức nữa.
Khoảng thời gian sau đó thực sự khó khăn với vợ chồng tôi. Ngay cả khi ngủ, nhìn anh cũng vẫn rất buồn, lòng tôi quặn thắt. Chính tôi cũng có những lúc rơi vào trầm cảm và giọt nước mắt tủi nhục trong đêm khiến tôi không thể nào quên được những ngày tháng gian nan ấy.
Cuộc đời vẫn muốn thử thách tôi
Nỗi đau lại được nối dài thêm. Chiều hôm ấy, bác sĩ báo với chúng tôi rằng, anh mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, phải tiến hành xạ trị ngay, gia đình cũng nên chuẩn bị tinh thần. Mọi thứ như sụp đổ, tôi thấy mình không thể thở nổi nữa, lòng thắt lại, những giọt nước mắt đầy cay đắng tuôn dài và không thể nói lên lời. Chúng tôi vẫn còn nhiều dự định, vẫn khát khao một mái ấm trọn vẹn, một gia đình đầy ắp những tiếng cười trẻ thơ. Con đường dài phía trước, tôi phải tiếp tục sống sao đây? Nhìn ánh mắt u buồn và vẻ thẫn thờ của anh, tôi kìm nén nỗi đau, lau vội những giọt nước mắt còn nóng hổi trên má. Không, tôi không được khóc, không cho phép mình gục ngã, tôi tự dặn lòng phải mạnh mẽ hơn.
Chỉ vài ngày sau khi con cất tiếng khóc chào đời, anh đã ra đi vĩnh viễn. Dù không trọn vẹn nhưng trong tôi vẫn rất hạnh phúc vì có thể giữ tình yêu của anh ấy sống mãi. (ảnh minh họa)
Hạnh phúc bất ngờ trong nước mắt
Đến một ngày, tôi nghe tin có đoàn bác sĩ nước ngoài điều trị hiếm muộn sang đây dự hội thảo về chữa trị hiếm muộn, đặc biệt có chuyên gia nổi tiếng ở khắp châu Âu về thụ tinh ống nghiệm. Dù biết rằng, trường hợp của tôi rất ít cơ hội có con nhưng tôi vẫn muốn thử một lần cuối cùng. Đó là một ngày đông, trời Hà Nội đầy giông bão và cũng là ngày cuối cùng vị chuyên gia này ở lại Việt Nam. Tôi đứng trước cửa khách sạn, người ướt như chuột và còn run lập cập. Tôi xin được gặp bác sĩ. Sau khi biết trường hợp của tôi, ông cho biết, khi trị xạ, chồng tôi sẽ rất yếu, nhưng vợ chồng tôi vẫn còn cơ hội. Đó quả thực là những tia hi vọng mong manh nhưng vô cùng quý giá mà ông mang tới cho người phụ nữ bất hạnh như tôi lúc này.
Như một điều kỳ diệu, sau lần chuyển phôi đầu tiên, tôi đã có con. Tôi và chồng vỡ òa trong hạnh phúc. Cuối cùng, anh cũng thực hiện được mong ước lớn nhất trong đời mình. Chỉ vài ngày sau khi con cất tiếng khóc chào đời, chồng tôi ra đi mãi mãi. Tuy rằng, không trọn vẹn nhưng trong tôi vẫn rất hạnh phúc vì có thể giữ tình yêu của anh ấy sống mãi. Đó là đứa con đáng yêu và đôi mắt đen nháy giống hệt bố. Nhìn con yêu ngày càng lớn khôn, tôi cảm thấy những hi sinh của tôi và anh đã được đền đáp xứng đáng.
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình với lời nhắn nhủ các cặp đôi hiếm muộn rằng cuộc sống nhiều thử thách và chỉ cần bạn kiên trì, đừng bao giờ từ bỏ, nhất định hạnh phúc sẽ đến.
Theo Khám phá