Nhà tôi ở trong một con ngõ nhỏ nhiều ngóc ngách, chỉ nghe loáng thoáng tiếng rao của chị bán bánh giò, cô bánh mỳ hay bác bán xôi cúc. Con ngõ nhỏ yên tĩnh ít ai biết được có một hàng phở thơm ngon “nhất nhì” Hà thành ở đây. Tôi nói vậy bởi Hà Nội đặc trưng bởi những con ngõ nhỏ quanh co, những gánh hàng rong hơn cả thập kỷ hay chỉ cần một vài chiếc ghế nhựa xanh đỏ cũng có thể trở thành một quán cóc vỉa hè.
Nhớ lắm những sáng mùa đông, hai chị em tôi dậy sớm đi tắt qua khu phố ngoằn nghèo thưởng thức hương vị của tô phở huyền thoại.
Quán phở nằm sâu bên trong một góc thật khuất trong ngõ Hòa Bình, Minh Khai, chẳng có biển hiệu hay chỗ đậu xe. Bàn ghế cũng chiếc nọ chiếc kia, mà đặc biệt lại rất đông khách. Khác với cảnh chen chúc hay bon chen như những hàng phở trên phố lớn, quán phở ở đây chẳng ồn ào mà ngược lại lại rất dung dị và bình yên.
Hương vị tô phở huyền thoại trong ký ức tôi
Cô chủ quán là người Hà Nội gốc, cô có mái tóc xoăn ngắn và nụ cười thật hiền hậu, mỗi lần thấy hai chị em ghé cô lại ưu ái làm cho tô đặc biệt. Cái lạnh mùa đông càng làm người ta yêu thêm những phút đợi chờ, ngồi đợi hít hà hương đặc trưng bốc lên từ nồi nước dùng cũng đủ khiến hai chị em nhìn nhau cười thích thú: “ May nhé, hôm nay mình đến sớm ”.
Thích nhất là cảm giác thấy cô chủ quán đon đả bê hai bát phở từ từ bước đến, nước phở trong veo với vị ngọt thanh, thịt bò tươi hồng vừa chín tới với vị cay xè dịu nhẹ từ những cọng hành lá đã tạo nên sự hấp dẫn không thể từ chối với tô phở nơi đây. Vừa ăn vừa xuýt xoa nhâm nhi một cốc nước chè đậm đà như những “người già” thực thụ. Chị lại nhìn tôi cười nói: “ Mai này, không còn ở Hà Nội nữa chắc nhớ quán phở nhà mình lắm nh ỉ”.
Đôi khi giờ nghĩ lại, tôi nhớ lắm những ngày đông Hà Nội, được cùng chị dậy sớm đi ăn sáng, lỉnh kỉnh khăn ấm, mũ len, hai chị em lại như lạc vào những ngõ nhỏ mê cung thưởng thức tô phở thơm ngon nhất Hà Nội. Nhớ cái vị đã đành, nhớ hơn nữa những tháng ngày bên nhau, chẳng quán xá sang chảnh hay hão huyền xa xôi. Tất cả thật dung dị và bình yên khi nhớ về khu phố cũ.
Tôi vẫn ước trở lại Hà Nội vào một ngày đông cùng chị đi bộ vòng quanh ghé tìm lại “hương vị ấy”. Một Hà Nội chẳng thể lẫn đi đâu, về những hoen gỉ, về những hương vị đặc trưng, hay đơn giản là khoảng không gian chập hẹp nhỏ bé đầy ắp những thân tình sẽ chẳng bao giờ đổi thay.
Theo PNO
(*) Bài đã được Yeutre.vn đặt tít lại