Thuở học trò ngây dại, anh đã yêu em chân thật. Ngày đó, chỉ vì cây thước anh tặng em mà chúng ta đã có quá nhiều hiểu lầm và mâu thuẫn. Cũng từ đó, anh bắt đầu yêu em. Tình yêu ấy cứ thế lớn dần theo năm tháng. Đến ngày em đi học đại học, anh vẫn chẳng được em đáp lại.
Ảnh minh họa
Thời gian cứ thế trôi mãi cho đến ngày họp lớp cũng vào dịp Tết, anh biết rằng dẫu ta chưa phải là của nhau nhưng trong trái tim em, thì ra anh vẫn có một vị trí nhất định. Hôm ấy, em đã uống thật nhiều và cũng đã nói rất nhiều. Anh biết những gì em nói là tận đáy lòng. Trong sâu thẳm trái tim em, em đã cất giữ tình cảm đó thật lâu nhưng lòng tự trọng và sự kiêu kỳ đã không cho phép em nói với anh. Lúc đó, anh hiểu em đã rất yêu anh nhưng dường như đã quá muộn. Anh là con người có trách nhiệm, lúc đó anh đã có người bên cạnh và anh không thể phũ phàng gạt bỏ để đến với em, anh không thể gây đau khổ cho người ấy được. Anh càng không thể bắt cá hai tay. Đau lòng thay người anh yêu nhất chính là em.
Cho đến tận bây giờ, cho dù cả hai ta đều yên bề gia thất, anh vẫn nhớ em rất nhiều cô bé ạ. Anh yêu em, đó là lời không thể dối được. Mùa xuân năm nay, anh không về, không được gặp em. Không biết em có đọc được những dòng tâm sự này không nhưng anh gởi đến em ngàn lời chúc hạnh phúc và may mắn. Anh nhớ em nhớ rất nhiều.
Theo VNE
(*) Bài đã được yeutre.vn đặt tít lại