Em đến thăm anh trong một buổi trưa đầy nắng và chiều thì đầy mưa. Khoảng thời gian ít ỏi mình dành cho nhau cứ ngắn dần. Anh tranh thủ làm thật mau chóng công việc vì phải để em ngồi đợi một mình nơi quán cà phê lề đường mà trời thì đang chuẩn bị mưa xuống. Em ngồi im lặng, đếm những hòn đá dưới chân mình. Nghe những người bán hàng cãi nhau về chuyện linh tinh vặt vãnh trong cuộc sống. Nhìn thật kỹ góc phố nơi hằng ngày anh vẫn hay qua. Em không hiểu tại sao mình lại ngồi đây. Em kéo khẩu trang lên và khóc.
Em đến và đi như nắng mưa, thôi ta đừng cố giữ nhau làm gì
Không có nỗi đau nào giống nỗi đau nào hết, em lại trở về trên một chuyến xe đông nghịt người, cô gái ngồi cạnh bên thỉnh thoảng mở điện thoại lên để nhắn tin và chát với người yêu, họ đợi nhau về ở nơi cuối bến. Còn em, cứ bơ vơ như thể chưa từng có ai để mong chờ, để nhớ, để thương sau những ân ái nồng nàn với anh nơi quán trọ. Anh cũng đi về một mình trong mưa như em. Hai kẻ cô đơn đi về không chung hướng. Ai bắt mình yêu nhau đâu khi chúng ta chỉ là những chấp vá muộn màng. Cuộc sống riêng không cho phép mình về với nhau khi đôi vai em và anh vẫn còn đầy gánh nặng. Mỗi đêm nhìn thấy anh lặng lẽ ngồi viết những stastus trải lòng mình ra mà em không khỏi xót xa. Em trăn trở, em nhớ mãi cái dáng anh ngồi với ly cà phê dở dang trong góc quán khi chuyến xe chở em đi vừa rời bến. Trời hôm ấy cũng lại đổ mưa.
Mưa Sài Gòn rất lạ. Ướt át mà ngọt ngào. Rào rạt, ồn ã mà u buồn. Như em và anh. Như tình yêu rất sâu đậm nhưng cũng đầy trắc trở. Anh thường hay nói rằng em đến với anh và đi như nắng mưa, muốn cũng không biết làm sao giữ lại. Đành ôm thật chặt mà thở dài. Thì thôi, ta đừng cố giữ nhau mà làm gì. Cái gì đến khắc đến, cái gì đi khắc đi. Đến thì đón nhận, đi thì giã từ. Dẫu sao thì đời đã cho ta gặp nhau, yêu nhau để khi chết vẫn còn một câu để lại thế gian rằng “Tôi đã từng yêu” giống như câu danh ngôn nào đó.
Em bước xuống xe như một người mộng du. Đường em về còn xa quá. Gió thì nhiều và lạnh. Gió ngược chiều, anh biết không?
Theo PNO