Có mấy ai biết trước rồi cuộc tình sẽ đi về đâu
Ngày nhận lời yêu anh là ngày mà em đáp trả lại sự rong đuổi và kiên trì từng ngày tháng của anh. Đáp lại sự yêu thương mà anh dành cho em. Đó là ngày mà em thấy hạnh phúc nhất, là ngày mà mình thuộc về nhau
Bên anh, em không còn cô đơn. Bên anh, em cảm nhận được tình yêu, được hơi ấm mà anh dành cho em.
Hạnh phúc với em cứ thế trôi qua mỗi ngày...
Em tự hào lắm, tự hào về anh, về tình yêu mà anh dành cho em. Tình yêu của chúng mình được công nhận bởi bạn bè anh và bạn bè em...
Thế nhưng em quên mất một điều rằng em chưa được gia đình anh công nhận. Mối tình 3 năm nhưng đâu ai hay biết đó là mối tình vụng trộm.
Gia đình anh không hề biết về chuyện của anh và em. Anh là con trai độc nhất trong nhà, bố mẹ anh chưa muốn có một tác động ngoài nào làm ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của anh. Thế nên bố mẹ cấm anh chưa được yêu.
Cũng vì vậy mà anh bảo rằng trước đây chưa bao giờ anh được thử cảm giác được yêu thương từ tình yêu. Và người con gái này đã mang đến sự yêu thương cho anh.
Yêu anh, em chấp nhận đứng trong bóng tối, chỉ có bạn bè anh biết chứ chẳng được công khai trong gia đình anh.
Tình yêu mà, yêu anh rồi em sẽ chấp nhận và hy sinh tất cả, vì anh và vì tình yêu của chúng mình.
Em chấp nhận hi sinh tất cả vì tình yêu của chúng mình, nhưng...
Nhưng anh đâu biết sau sự hy sinh và chấp nhận đó là nỗi đau của em. Đứa con gái nào khi yêu mà chẳng muốn được gia đình bên kia công nhận chứ. Đứa nào mà chẳng muốn người mình yêu dắt về nhà và bảo với bố mẹ rằng đó là người mà con trai mẹ yêu thương và dành hết tình cảm kia chứ. Hạnh phúc của một người con gái khi yêu là khi được người mà họ yêu thương dành hết tình cảm, yêu thương và được công nhận bởi mọi người.
Em cũng muốn có được một hạnh phúc như vậy...!
Rồi một ngày mà anh và em cùng không mong muốn cũng đến. Mẹ, gia đình anh biết chuyện. Mẹ phản đối kịch liệt, mẹ mắng anh, cấm anh gặp em... và cũng khóc vì anh không nghe mẹ.
Em khóc, em đau, đau biết chừng nào. Em cũng đâu có được mạnh mẽ như em từng nói với anh.
Nhưng em hiểu được tâm trạng của mẹ anh. Người cũng chỉ muốn tốt cho sự nghiệp của con trai mẹ thôi. Nhưng mẹ à, mẹ cũng đừng nên bắt ép anh ấy quá. Mẹ hãy cho anh ấy tự dang đôi cánh của mình và sải đi tự tìm ra con đường đi cho anh ấy được không mẹ.
Còn anh, em biết anh cũng đau không kém gì em. Em yêu anh và anh cũng thế. Em không thể để mất anh. Nhưng em cũng không muốn vì em mà anh trở thành đứa con không ngoan của mẹ, của gia đình. Vì yêu anh nên em không muốn anh phải đứng giữa sự giằng co của 2 người phụ nữ.
Nhưng nếu bây giờ em buông, em sợ mình sẽ đánh lạc mất anh... Em Không Muốn...
Em nên phải làm gì cho đúng với một người yêu anh: Mình Dừng Lại Hay Bước Tiếp Đây Anh?
Theo guu.vn