Anh về nhà cười nhoẻn miệng bảo ‘vợ thằng T thích thật, đến nhà nó, món gì cũng có, được ăn ngon, lại được mời chào vui vẻ. Vợ nó vừa đẹp, vừa khéo, vừa đảm đang, đúng là số nó sướng, lấy được bà vợ như ý’. Nghe anh nói vậy, tôi trừng mắt nhìn chồng, có vẻ không hài lòng. Dường như lúc này anh mới nhận ra sự hiện diện của tôi. Anh cười bảo, ‘ôi anh quên mất, vợ anh cũng tuyệt vời’.
Đàn ông tham lam, lăng nhăng, thích cái lạ, cái mới nên với họ, vợ bạn thì bao giờ chả đẹp, còn vợ mình thì chẳng ra gì. (ảnh minh họa)
Anh nói vậy chứ tôi thừa hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì. Anh là người đàn ông như thế nào, làm vợ anh mấy năm nay tôi lại không hiểu sao. Lúc nào anh chả khen cô này, cô kia xinh đẹp, giỏi giang, đảm đang. Lúc nào anh chả nói cô ấy dịu dàng, nhẹ nhàng với đàn ông, còn vợ anh thì bỗ bã với chồng. Thế không lẽ, anh đến nhà người ta, là khách, người ta lại không đon đả chào mời anh, người ta lại bỗ bã với anh sao?
Vợ anh ở nhà, tô son đánh phấn, ăn diện mặc đẹp làm gì khi tối ngày chỉ với bếp núc và con cái. Thử đi ra ngoài xem, vợ anh có ăn đứt người khác hay không.
Gặp cô đồng nghiệp nào, anh chả khen xinh, khen đẹp, khen họ vui tính hồ hởi. Bởi đó là cái mà lần đầu tiên anh tiếp xúc. Mà lần đầu tiếp xúc thì cái gì không hay, không đẹp. Anh không chịu thừa nhận rằng, vợ anh còn duyên hơn thế, đẹp hơn thế lần đầu tiên anh gặp mặt. Chỉ là, vợ giờ trong mắt anh đã thành thứ đồ cũ kĩ…
Đàn ông tham lam, lăng nhăng, thích cái lạ, cái mới nên với họ, vợ bạn thì bao giờ chả đẹp, còn vợ mình thì chẳng ra gì. Bực mình, tôi ăn diện đẹp, tôi đánh son đánh phấn, tô điểm cho bản thân, ăn vận sang trọng, gửi con về bà ngoại vài hôm và tha hồ la cà, cà phê, hò hẹn với bạn bè. Tối tôi cũng về khuya, cũng gọi điện không nấu cơm, chồng tôi bực tức lắm…
Anh bảo tôi đi đâu, tôi bảo đi hẹn hò với bạn bè. Tôi cười với anh bảo ‘mấy ông chồng bạn cũng khen em hết lời, họ bảo, ông nào tốt số mới lấy được em. Vì ra ngoài, em đẹp hơn vợ họ, lạ hơn vợ họ, xinh hơn vợ họ là cái chắc, vì họ chưa bao giờ được nói chuyện với em, ăn cơm cùng em, uống cà phê với em…’.
Chồng tôi nổi đóa. Tôi lại cười bảo ‘thế, với vợ bạn, anh chẳng thế là gì. Của lạ thì bao giờ không cuốn hút. Này nhé, anh ra ngoài tòm tem với ai, em không biết thì em chịu, em biết thì thôi hẳn nhé. Vợ anh đây, ở nhà với anh chẳng là gì, kém cỏi so với vợ bạn anh, nhưng thả ra ngoài, đàn ông nhìn không rời mắt, vì họ giống anh, vợ họ có bao giờ là số 1’. Nên em cảnh cáo anh, nếu anh thích lăng nhăng, em đây không giữ. Em cũng lăng nhăng cho anh biết mùi. Còn em đã chung tình thì làm ơn, anh cũng hãy nghiêm chỉnh cho em. Vợ bạn thì bao giờ chả hơn vợ mình nhưng lúc có được rồi, liệu có bằng vợ mình hay không, anh cứ ngẫm mà xem.. Còn mọi chuyện tùy anh quyết định.
Từ hôm đó, tôi thường xuyên ăn mặc đẹp, son phấn đi ra ngoài. Chồng tôi khiếp sợ, mấy ngày liền ở nhà, cứ đưa tôi đi ăn, đưa tôi đi làm lại đón tôi về, chăm chỉ làm việc nhà. Vợ bận gì cũng đòi đi cùng và đặc biệt, không thấy khen cô vợ nào của bạn nữa…
Chưa biết thế nào nhưng có thể coi đây là bước đầu của sự thành công trong việc ‘dạy chồng’…
Theo Khám phá