Từ A-Z những điều bà bầu nào cũng trải qua trong suốt 9 tháng

Hãy cùng dõi theo câu chuyện “Sự tích hạt tiêu của đời mẹ” của mẹ Tit Tit để biết được tất tần tật những nỗi khó khăn, vất vả nhưng mang lại nhiều niềm vui và hạnh phúc vô bờ bến khi làm mẹ nhé!

banner ads

Mẹ sẽ kể con nghe về sự tích hạt tiêu của đời mẹ, mai này con đọc, con sẽ thấy mẹ mèo béo mụp của con bá đạo thế nào ^^.

51543-me-1.jpg

Hạt tiêu của mẹ biết không, ngày chưa quen bố ấy, mẹ được tự do lắm, tung hoành lắm, thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, thích làm gì thì làm, cứ ăn chơi, ngủ nướng rồi nghe nhạc xem phim xả láng mà chả có ai cản. Nhưng cũng vì vậy mà ông bà ngoại của con lại sốt ruột vì mẹ gần cái mốc 27 rồi mà chẳng bận tâm tới chuyện lấy chồng, đi làm về là lại ôm cái máy tính, ông bà sợ mẹ là trái bom nổ chậm trong nhà nên mẹ bị ăn mắng hoài vì 1001 lý do không lấy chồng.

51544-me-2.jpg

Rồi khi mẹ 28 tuổi, mẹ quen bố con thật tình cờ và thật bất ngờ. Mẹ cũng không hiểu vì sao mà mẹ lại có sức mạnh phi thường như thế, lôi được bố con từ 12.000 cây số từ trời Âu trở về. Và bố mẹ đã quyết tâm lập một kế hoạch sao cho hoàn hảo nhất để chuẩn bị cho cuộc sống mới. Con biết không một trong những niềm hân hoan nhất của mẹ lúc đấy là lấy chồng để được ra ở riêng để tha hồ… nuôi mèo.

51545-me-3.jpg

Ngày vui của bố mẹ tưng bừng lắm, thật dạt dào niềm hạnh phúc vì đám cưới được tổ chức vào giữa… mùa hè. Khoác trên mình chiếc váy cô dâu mẹ thấy mình VIP hơn bao giờ hết con ạ. Con biết không, mặc váy cô dâu hạnh phúc lắm nhưng phải công nhận là cũng rất ngột ngạt trong cái thời tiết 40 độ nắng chói chang như này.

Cuộc sống sau ngày cưới của bố mẹ tuyệt với lắm con yêu. Mẹ trổ tài làm họa sĩ vẽ nguyên một bức tường đầy hoa lá cành với những món ăn, tách café, bánh mì và những món đồ mà bố mẹ cùng yêu thích lên đó. Ở giữa phòng khách thì vẽ 2 con chim cúc cu tình tứ nhìn nhau và khung ảnh cưới của bố mẹ treo khắp quanh đó. Mẹ mong muốn là bức tường hạnh phúc này sẽ mang lại cả hơi ấm và niềm vui cho tổ ấm bé nhỏ của chúng ta.

*********

À, lấy bố rồi nhưng mẹ chưa quên niềm hân hoan và ý định nuôi mèo của mình. Thế là mẹ “đàm phán” với bố để lập kế hoạch chuẩn bị và kinh phí để nuôi chú mèo sao cho ít phải “hầu” nó nhất. Bố con không phản đối nhưng khuyên mẹ nên từ từ để ổn định nhà cửa trước đã. Ừ thì đợi vì mẹ thấy thời gian còn dài mà.

Rồi một thời gian sau, mẹ “chậm ngày” lại thấy người nóng ran khó tả, mẹ mới trêu bố “có khi mẹ có gì rồi”, bố nửa tin nửa ngờ và bảo mẹ là “có em bé sẽ lắp ngay cho mẹ một cái điều hòa” (mục đích này chắc là để mẹ quên đi cái chuyện nuôi mèo đây mà). Như đứa trẻ háo hức được nhận phần thưởng, mẹ bảo bố đi mua que thử về thử luôn. Sau 30 giây nhìn cái que nho nhỏ mẹ đứng hình mất một lúc rồi sau đó mở tung cửa nhà tắm đi ra rất hùng dũng để khoe cái chiến tích này của mẹ.

Vẫn chưa tin nên sáng hôm sau mẹ lại thử lại lần nữa, kết quả vẫn 2 vạch nha. Bố tức tốc đưa mẹ tới phòng khám ở gần bệnh viện Đức Giang để kiểm tra cho thêm chắc chắn. Siêu âm thì không thấy nên mẹ phải làm đầu dò, bác sĩ chỉ cho mẹ xem màn hình. Con biết không đó là lần đầu tiên trong cuộc đời mẹ nhìn thấy con đấy, con bé xíu xiu chỉ bằng hạt tiêu thôi nhưng sao mẹ thấy mạnh mẽ đến lạ kỳ.

Bác sĩ nói mẹ có bầu rồi, dặn dò mẹ đủ thứ từ lịch khám định kì tới chế độ ăn uống, không nên ăn đồ đông lạnh, đu đủ xanh, không được uống café, rượu,… rồi nên ăn đủ các chất đạm, béo, tinh bột và hoa quả,… dặn mẹ nhiều lắm mà lúc đó mẹ cứ nâng nâng sung sướng chẳng nghe vào tai gì hết, chỉ muốn đắm đuối với cái hình siêu âm bé hạt tiêu của mẹ thôi.

Mẹ vốn hay lo xa nên bắt đầu lại suy nghĩ về những thứ cần phải chuẩn bị để đón thiên thần nhỏ của mẹ ra đời. Mẹ nghĩ cho nghiêm trọng chứ lúc đó mẹ chưa thực sự hình dung cảm giác trong bụng mình đang có 1 đứa bé. Và mẹ cũng quên hẳn chuyện nuôi mèo luôn này!

Vừa bồi hồi lại vừa sung sướng, mẹ chú ý lắng nghe cơ thể từng ngày để cảm nhận sự lớn lên của con. Và mẹ thích lắm vì mẹ được bố chăm, đưa đi đón về mỗi khi đi làm liên tục trong suốt 3 tháng đầu. À, bố mẹ còn tranh thủ đi nốt chuyến nghỉ mát ngoài Hạ Long cùng với công ty nữa cơ. Mẹ ngẫm nghĩ và mừng lắm vì mẹ ăn ngon miệng, không biết ốm nghén là gì.

*********

Đấy, vừa mới đắc ý 1 tí là ngay ngày hôm sau đi nghỉ mát về là mọi giác quan của mẹ lại thay đổi. Món cua biển mà mẹ mê ăn nhất thì nay ăn vào nhạt miệng, chẳng còn ngon nữa, rồi mẹ bỗng dưng không thể chịu nổi mùi của trứng rán và café – 2 món ăn mà mẹ cực kì yêu thích trong suốt 28 năm qua con à.

Mặc dù bị nghén mấy cái món đó nhưng mẹ vẫn ăn được và không hệ bị xuống cân nhé. Rồi bố con sắm cho mẹ một hộp sữa bà bầu và tuyên bố chắc nịch là ngày mẹ phải uống 3 cốc. Con có biết không, mẹ được chăm sóc theo chế độ phải nói là cực kỳ đặc biệt ấy.

Lúc ấy mẹ cảm thấy như mình đang được đăng quang nữ hoàng vậy con yêu à!

Bầu bí là cơ hội để mẹ được thả phanh ăn uống – đúng tâm nguyện và sở trường của mẹ mà không sợ ai chê béo, mẹ thấy sung sướng lắm nhưng mà chẳng hiểu sao mẹ không ăn được nhiều. Và oái ăm thay thứ mà mẹ thích ăn nhất lại là… QUẢ NHÃN chứ.

Nghe nói là bà bầu thì không nên ăn nhãn, nhưng lên các diễn đàn mẹ và bé thì thấy các mẹ khác bảo vẫn ăn bình thường nên mẹ cũng hoang mang lắm không biết thế nào. Khổ cái năm ấy nhãn được mùa, quả vừa to, vừa dày cùi, giá rẻ nên bố hay mua về cho cả nhà ăn. Thèm quá mẹ đánh liều ăn khoảng chục quả. Vậy mà tối hôm đó bụng âm ỉ đau, mẹ sợ quá thế là từ đó cạch không dám ăn thêm quả nào nữa. Tất cả vì hạt tiêu của mẹ nên mẹ nhịn đấy!

*********

Cái lạ khi mang bầu đó là mũi rất thính, ngửi được tất cả các mùi dù ở khoảng cách rất là xa, vì thế nếu có mùi nào mẹ không ưa là mẹ sẽ nôn nao trong người, khó tả lắm con à. Nghe mọi người khuyên là mẹ bầu nên mua một loại tinh dầu mà mình thích để trong nhà để đỡ khó chịu, cho tinh thần được thư giãn hơn. Vì yêu mùi lavender (hoa oải hương) nên mẹ mua vài hộp tinh dầu hương này để ở khắp nhà cho 2 mẹ con mình cùng được nghỉ ngơi và thư giãn. ^^

*********

Con yêu! Con có biết không, bố con ấy, đang từ một tay lái lụa thì nay lại trở thành một ông xe ôm lái xe cẩn thận nhất từ trước tới giờ mẹ thấy luôn à. Bố bảo là bố đang phải bảo vệ vợ, bảo vệ con, con nghe câu này thấy có ấm áp không? Yêu bố quá, con nhỉ?

Khi con được 12 tuần tuổi thì cũng là lúc mẹ đau xiên hông, đau hết cả thắt lưng và nó bám theo mẹ từ đó cho tới khi đẻ. Vì thế nên dù bụng chưa to nhưng mẹ có cái dáng đi buồn cười lắm, cứ “lặc lè” giống kểu Doremon ấy nên đồng nghiệp gọi mẹ là Doremon luôn. Lúc đó mẹ không biết nên mếu hay nên mừng ấy con ạ. À còn nữa, tóc mẹ cắt ngắn đi để đỡ vất vả trong việc gội đầu ấy mà.

Con biết không, bố con háo hức lắm với cái chuyện con là trai hay gái, bố lên mạng tra đủ trò nào là xem tay, xem nhịp tim thai rồi bắt mạch,… để đoán thử xem thằng bé hạt tiêu hay cô bé hạt tiêu đang ở trong bụng mẹ. Rồi khi đi khám sức khỏe định kì theo chế độ của công ty, bác sĩ nói “khả năng là giống bố” rồi cô bác sĩ còn chỉ cho mẹ xem trên màn hình “quả ớt nhỏ xinh” của con, mẹ không nhìn được gì chỉ thấy chỗ cô chỉ lấp la lấp lánh.

———-

Khi 17 tuần tuổi thì mẹ đi siêu âm 3D, đây là lần đầu tiên thấy con tới từng ngón tay, biết bố mẹ đang nhìn, con còn cười tủm tỉm nữa kìa, bố mẹ vui sướng lắm, không sao tả xiết. Tới khi bác sĩ chỉ đến đoạn “quả ớt nhỏ xinh” của con thì bố con còn đứng bật dậy đứng ngay cạnh bác sĩ để nhìn được rõ hơn. Con không biết là lúc đó bố con còn sướng hơn mẹ ấy, mắt nhìn mẹ và tay chỉ vào màn hình cứ liên tục nói “đúng rồi” với “kia kìa”. Ngày hôm đó về nhà, bố con cứ liên tục sạc điện thoại báo tin, gọi điện tá lả hết mọi nơi là đã có con trai rồi. Nghe bố nói chuyện và khoe cứ như là trúng giải độc đắc ấy con ạ.

*********

Vì muốn bổ sung thêm canxi nên mẹ ăn cua nhưng ăn riêu cua xong mẹ lại bị dị ứng, nửa đêm bỗng dưng nổi mề đay khắp người, ngứa lắm. Lúc đó bố phải đun nước ấm rồi cho vào chai thủy tinh cho mẹ chườm vậy mà ngủ không yên được con ạ, cứ nằm xuống là toàn thân giống như muỗi đang đốt vậy.

Và mẹ có cảm giác làm mẹ thực sự đó chính là khi mẹ nhận được cú đạp từ con, nó khác hẳn với tiếng sôi bụng con à, nó đặc biệt lắm. Lúc đó tim mẹ đạp loạn xạ vì sung sướng và khoảnh khắc ấy thế giới xung quanh như lặng im để mẹ được nghe thấy tiếng gọi đầu tiên của con.

Mẹ khoe với bố về điều này và từ đó lúc nào bố cũng hóng để được nghe thấy tiếng đạp của con đấy.

Mắt của mẹ trở nên cận nặng hơn, thấy bác sĩ bảo không phải lo lắng vì đây là dấu hiệu bình thường, sau khi sinh xong thì mắt sẽ trở về như cũ. Hình như mẹ cũng nhạy cảm hơn thì phải, cứ mỗi lần lên kế hoạch về nhà ngoại chơi rồi lại không về được là mẹ lại khóc thút thít, bố bảo mẹ cũng lạ ghê, tâm lý bất ổn, thất thường. Nhưng chỉ cần bố cho mẹ đi ăn là mẹ lại quên hết sầu muội ngay con à.

*********

Con biết không, mẹ thích nằm sấp lắm, không nằm sấp thì ngủ không ngon, nhưng giờ bụng lớn rồi mẹ chỉ có 3 sự lựa chọn là nghiêng trái, nghiêng phải và nằm ngửa thôi, còn xa xa lắm mới được nằm sấp lại.

Nằm ngửa nặng và khó thở lắm con yêu à. Mới có nửa phút thôi là mẹ đã thấy dường như không nở được nữa rồi. Mẹ chắc chắn là bà bầu nào cũng giống mẹ, đều lên mạng search xem nên nằm bên nào thì tốt, mấy chục kết quả mẹ nhận được là nằm bên trái con ạ. Thế là mẹ cứ phải cố gắng để nằm bên trái để tốt cho con. Nhưng kì thật mãi sau này vào viện mẹ mới biết nằm bên nào cũng được. Biết sớm mẹ sẽ đỡ mỏi người không con nhỉ?

Bầu bí không được uống thuốc mà con biết không mẹ lại bị xoang mãn tính nên cũng rất khổ sở để vật lộn với chứng bệnh này. Cấm uống thuốc nên đồng hành cùng mẹ chỉ có khăn giấy và Xisat thôi. Đêm nào cũng vật vã vì bị ngạt mũi và trong suốt mấy tháng liền nên mắt mẹ thâm cuồng cứ như gấu trúc kute ấy.

Lúc trước mẹ ngả lưng thoải mái mà vẫn làm được việc cơ….

Vậy mà giờ chới với… khó khăn không biết phải kêu ai con à…..

Bữa cơm nào bố mẹ cũng huyên thuyên chuyện con đạp, con đòi ăn rồi con giống bố hay mẹ hơn,…

Và một ngày “đẹp giời” bố con đề xuất với mẹ là đổi tên cho con

Đây mới là xong cái vụ đặt tên ở nhà thôi nha còn tên khai sinh nữa, phải duyệt qua duyệt lại mấy lần. Bố con thì cứ đủng đỉnh mãi tới ngày mẹ sinh con mới cắm mặt mày vào cái điện thoại 24/7 để tra xem cái tên đã chọn có đẹp không. Rồi mẹ quyết định là lấy tên ông nội của mẹ để đặt cho con. Đúng là ngày nay mọi người vẫn giữ quan niệm kiêng đặt tên trùng với bề trên bởi vì như thế là bằng vai phải lứa nhưng mẹ và gia đình thì hoàn toàn nghĩ khác, bởi vì để tưởng nhớ về người ông đáng kính, người đã chăm sóc và in dấu đậm sâu trong tháng năm thơ ấu của mẹ nên mẹ muốn lấy cái tên đáng quý đó đặt cho con. Mẹ tin rằng ông ở trên thiên đàng vẫn luôn là quý nhân của mẹ suốt đời.

Và hết cái thời kì nghén là mẹ không còn sợ trứng nữa. Trước đây mẹ từng ước nếu được ăn một quả trứng luộc to bằng cái mặt thì thích quá! Các cụ bảo bầu bí thì nên ăn trứng ngỗng, và mẹ chưa ăn món này bao giờ nên háo hức lắm. Thế là bố mua cho mẹ 2 quả, nhìn quả trứng ngỗng luộc hớp hồn lắm con à.

Nhưng cuộc đời nó không như mơ con à….

Đó là lần cuối cùng mẹ muốn nghe tới 2 từ “trứng ngỗng”

*********

Nhiều lúc mẹ thấy khổ tâm vô cùng, có những chuyện vặt, nhỏ nhặt lắm nhưng lại quá khó với mẹ, nhất là những lúc mẹ chỉ có một mình như đi tất hay cắt móng chân,… mới vật vã làm sao.

Hay gội đầu cũng là một cực hình với mẹ con à vì chân đỏ lừ vì xuống máu, lưng tê dại cả đi.

Rồi mẹ lại lo lắng khi 30 tuần tuổi rồi mà con không chiu quay đầu và bác sĩ bảo là do mẹ lười vận động. Hic tại vì một ngày mẹ phải ngồi gần 16 tiếng con à: tới văn phòng ngồi, ngồi xe máy lúc đi làm và lúc về nhà, ăn cơm cũng ngồi, ở nhà thì cũng ngồi đất, nói chung là toàn ngồi… Bác sĩ dặn mẹ về tập một số động tác và kiên trì xem con có quay được đầu không. Mẹ thấy con cũng đạp và tập luyện cùng mẹ vậy.

2 tuần sau mẹ thấy con thụp thụp bên sườn mẹ mừng thầm và tràn trể hy vọng vì chắc con đã chịu quay đầu rồi…. nhưng… con cũng lì lắm! Hóa ra chỗ thụp thụp ấy là đầu của con.

Sau tuần thứ 35, mẹ không thể nằm ngủ yên được vì bụng mẹ nặng khủng khiếp, nhiều lúc buồn ngủ quá, mẹ đành ôm gối ra phòng khách, ngủ nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế lười hạt xốp. Công nhận nha, bầu to ngồi ghế này sướng ghê luôn, nhưng đứng dậy thì hơi khốn khổ một tí con ạ.

Trước dây mẹ chịu nóng giỏi lắm con, có mất điện mẹ vẫn ngủ được ngon lành mà từ khi mang bầu thì người mẹ lúc nào cũng nóng hết, chỉ cần quạt tắt đi 1 giây thôi là mẹ nhận ra ngay. Ngặt nỗi hè năm ấy, chung cư lại được mùa mất điện chứ….Thế là bố mẹ phải trải qua nhiều cái đêm nóng đỉnh điểm, mẹ thì vật lộn giữa phòng khách còn bố con thì… lăn ra tận cửa phòng tắm luôn này.

Hè có cái khổ của hè mà đông thì có cái khổ của đông, mẹ mừng vì không bị rét như ngày xưa nữa, chỉ cần mặc váy bầu rồi khoác áo là đủ ẩm, ấy cơ mà….không có cái áo nào kéo được khóa…..

36 tuần trong mong cuối cùng cũng đã đến, bố mẹ háo hức lắm chuyện đi sắm đồ sơ sinh cho con. Các chị em khác khuyên nên ghi hết ra nhưng thứ cần mua, nếu không thì tới dó lại hoa mắt chả biết chọn mua gì lại tốn ối tiền. Mẹ chắc mẩm trong bụng, ai chứ mẹ thì không phải dạng vừa đâu nhé!

Rồi đến cửa hàng bán đồ sơ sinh, mẹ như bị rơi vào thế giới thần tiên đầy cám dỗ, ý chí mẹ bắt đầu chao đảo, chỉ muốn ôm tất cả về nhà thôi.

Mẹ với bố về nhà lại lôi ra ngắm từng món đồ nhỏ nhỏ, xinh xinh đã mua, háo hức lắm con à. Mẹ sung sướng cứ như mấy chị em đi shopping săn được quần áo với phụ kiện giảm giá vậy.

Mẹ nhận thấy cơ thế quá mệt mỏi, không đủ năng lượng làm việc hiệu quả, chỉ ngồi thôi mẹ cũng thấy khó thở. Những cuộc họp thuyết trình triền miên, mẹ cứ nói tới câu thứ 5 là thở hồng hộc như chạy việt dã. Mẹ quyết định xin nghỉ đẻ sớm 1 tháng, vì con vẫn còn hơi thiếu cân một chút, và lại ngôi ngược, bác sĩ nói mẹ nên nghỉ ngơi, bồi bổ nhiều hơn. Hơi tiếc công việc, nhưng con là quan trọng nhất mà.

Tết Dương Lịch, bố mẹ về bên ngoại chơi, mang theo một nửa số đồ chuẩn bị đi đẻ, định bụng sẽ mang nốt sau Tết, bố mẹ ở đây tới khi đẻ cho bà ngoại tiện chăm hai mẹ con mình. Về nhà đúng là sướng nhất con ạ, mẹ ăn uống tới bến luôn, cứ món gì nghe nói “tranh thủ ăn đi đẻ xong không được ăn đâu” là mẹ chẳng bỏ qua thứ gì.

*********

37 tuần 4 ngày… Đêm mùng 1 Tết dương lịch (cũng là mùng 1 tháng chạp luôn)

Mẹ thấy có nhiều biểu hiện lạ, xồng xộc chạy vào dựng bố con dậy.

Giờ nghĩ lại, bố mẹ rõ là chủ quan, nếu có lần sau, chớ có dại mà đợi tới sáng, không biết được điều gì có thể xảy ra.

Mẹ vẫn thường khó ngủ trong những tuần cuối, nhưng đêm đó mẹ thức trắng luôn, bồn chồn thao thức không hiểu vì sao, mẹ không lo lắng mà chỉ tự dưng không ngủ được thôi. Thế là mẹ cứ lục đục suốt cả đêm, hết uống sữa lại lướt web, chơi game, đi ra đi vào toalet 100 lần.

Sáng sớm, mẹ dậy và tắm rửa để chuẩn bị đi khám, bố con về lấy hồ sơ khám thai của mẹ. Bố mẹ vẫn còn đủng đỉnh lắm, còn tính ăn sáng cho no rồi mới vào viện.

Nhưng bỗng mẹ thấy nhâm nhẩm trong bụng, giống như kiểu đau khi mẹ ăn nhãn. Khó chịu là….

Thấy vậy bố giục mẹ đi khám luôn. Mẹ hẹn bác sĩ quen trong viện nên chẳng phải chờ đợi gì, mẹ được khám luôn.

Mặt mẹ thộn ra, chưa tin vào tuyên bố hùng hồn của bác sĩ. Ngày hôm nay… chính là hôm nay chứ không phải ngày mai hay ngày nào khác nữa… mẹ sẽ được gặp con của mẹ!

Mẹ đã đọc trên mạng hàng trăm bài chia sẻ kinh nghiệm đẻ mổ của các mẹ, xem hàng chục clip sinh thường cũng như sinh mổ, mỗi lần nghe tiếng khóc chào đời của em bé trong video, mắt mẹ lại ngập nước. Mẹ khao khát lắm lắm được nghe tiếng con của mẹ khóc chào đời. Vì thế dù bác sĩ nói mẹ có thể nhắm mắt ngủ nhưng mẹ vẫn hớn hở và tỉnh táo.

Cảm giác của đẻ mổ là thế này: Bình thường thì thở bằng cả ngực và bụng, như khi bụng đã bị mổ thì chỉ có thể thở bằng ngực thôi, cảm giác hụt hơi ghê gớm. Cô y tá nói mẹ nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào cứ nói ra, lúc thì mẹ thấy bừng bừng, cô tiêm cho 1 mũi vào ống truyền, mẹ thấy dễ chịu, khi thì mẹ ngạt mũi vì điều hòa lạnh quá, cô lại tiêm cho 1 mũi vào ống truyền, mẹ lại thấy dễ chịu. Mẹ nghĩ bụng chao ôi dịch vụ thật tuyệt vời (về sau mới biết người ta tính tiền không thiếu mũi nào đâu con ạ).

Tẩm quất Thái chắc cũng giống thế này là cùng, dù mẹ không đau nhưng cũng cảm thấy những giằng co dữ dội, ấn rồi lôi rồi kéo rồi ghì.

Nhưng mẹ chẳng quan tâm, mẹ đang bận nghĩ chuyện khác, mẹ tưởng tượng lại những clip mẹ đã xem, và hình dung lúc con chào đời, con cũng sẽ khóc ré lên, mẹ chắc sẽ khóc òa mất!

“9h 25, 9h 25 nhé!”

Cái gì vậy nhỉ ? À, mẹ mất vài giây để hiểu ra đấy là bác sĩ báo giờ con lọt lòng.

Nhưng sao con chưa khóc?

Thế là xong cái vụ đẻ, chắc được 10 phút chóng vánh đáng sợ luôn con ạ – Mẹ tiếp tục nằm để các bác sĩ dọn dẹp “hậu cần” cho cái bụng của mẹ. Nửa tiếng sau, bác sĩ bế con vào cho mẹ, mẹ đã được nhìn thấy con, ôi bé xíu của mẹ, con giống trong hình quá, và đang bình yên say ngủ.

Mẹ hỏi bác sĩ “nãy bé không khóc hả chị” cô ấy nói “có khóc đấy, sang bên kia khóc to lắm, còn ị xong cả phân xu rồi” . Nhiều tiết mục thế mà mẹ chẳng được xem đoạn nào, buồn mấy giây.

*********

Mẹ được chuyển sang phòng hậu phẫu, y tá cho mẹ thở oxy, không biết để làm gì nhưng mà dễ chịu quá con ạ, cô ấy còn đắp thêm chăn kín trên người mẹ. Mẹ chìm vào giấc ngủ ngon như chưa bao giờ được ngủ, tiếng máy đo huyết áp vài phút lại bóp đều đều như mát xa. Trong giấc ngủ không còn chút mệt mỏi nào, mẹ đã có một giấc mơ dài rất đẹp về những ngày mang thai, rõ mồn một như cuốn phim tư liệu vậy. Mẹ có kỳ lạ không khi mang bầu thì cứ mong đến ngày đẻ, nhưng đẻ xong rồi mẹ lại lưu luyến những ngày đã qua…

Đó là khi con đạp thùm thụp vì tiếng hô bóng đá.

51546-me-4.jpg

Những lúc con trườn tới trườn lui khi nghe thấy tiếng nhạc:

51547-me-5.jpg

Là mỗi ngày soi gương mẹ lại gầm lên vì những vết rạn da từ hông đến tận bắp.

51548-me-6.jpg

Là hàng chục lần mẹ con mình đôi co trong cuộc chiến “quay clip con đạp”

51549-me-7.jpg

51550-me-8.jpg

51551-me-9.jpg

(*Cập nhật trạng thái “Không thể nào khuất phục” * cảm thấy “nản quá xá” * Tit Tit thích điều này)

51552-me-10.jpg

Là khi mẹ được bố mát xa chân vì bị xuống nước (bây giờ thì còn xơi con ạ).

51553-me-11.jpg

Có lần mẹ than thở với bố con rằng phụ nữ thật là khổ, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, bố con đã nói với mẹ mấy câu mà mẹ nhớ mãi: “Vợ ơi phụ nữ được đẻ mới là hạnh phúc đấy, được trải qua cảm giác sung sướng nhất lúc rặn con lọt lòng, đàn ông chúng tôi sức như vâm đây nhưng có muốn cũng chẳng làm được.”

Mẹ cũng là một người mẹ có thành tích đấy chứ con nhỉ, cuối cùng mẹ cũng có được phần thưởng xứng đáng, là thiên thần bé bỏng của mẹ, ấm áp thơm phức trong tay…

** ** Mẹ con cháu rất cảm ơn mọi người đã quan tâm ủng hộ và dõi theo hết 6 tập bộ nhật ký mang bầu. Dù đã ấp ủ ý định tự viết nhật ký của mình từ khi được đọc và mê mẩn tác phẩm của mẹ Kawachan, nhưng vì nhiều lý do bận rộn mà hơn một năm nay, “Sự tích hạt tiêu của đời mẹ” mới chính thức được hoàn thành. Cảm ơn những nét vẽ của Ngộ Sam đã lan truyền cảm hứng để mẹ Tit Tit hạ quyết tâm đặt bút. Các mẹ ạ, chín tháng mang bầu dẫu nhiều vất vả nhưng mỗi ngày trôi qua đều vô cùng đáng nhớ. Những ai may mắn đang được sống trong giai đoạn ấy, hãy chăm chỉ ghi lại từng cảm xúc vào nhật ký các mẹ nhé, vì khi thời gian qua rồi, những lưu bút ấy sẽ là kỉ vật không thể nào phai. Con cái chúng ta lớn lên sẽ được đọc lại, được hiểu sâu sắc hơn về cội nguồn của chính mình – “9 tháng 10 ngày trong lòng mẹ”. Một ngày đẹp trời, mẹ con cháu sẽ kể tiếp những tình huống hài hước khó đỡ về chuyện chăm con cho mọi người nghen. ****

Nguồn sưu tầm

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI