Những điều bình dị

Đôi khi dậy sớm bởi tiếng gà gáy từ nhà bên thay cho tiếng đồng hồ báo thức lạnh lùng, mình ngập ngừng mở cửa, lặng lẽ nhìn mùa và năm tháng đi qua.

banner ads

Tiết trời tháng Chín cứ ẩm ương như cô gái mới lớn, chập chờn mưa nắng đong đưa. Thảng hoặc, bắt gặp trên hàng chè tàu xanh mướt, đám cúc tần leo lên vàng rộm. Sắc vàng tràn ra, che phủ cả màu xanh lá. Chiều chiều, lại thấy dì ra đó đứng ngóng cô con gái lấy chồng xa. Bảo, cứ nhớ hoài cái thời chị ở nhà, siêng kẹp lúa nhổ tóc sâu cho dì lắm. Bần thần một lúc, dì quày quả vô nhà, muối dưa cà, dưa cải để ít bữa chị về lại gói ghém mang theo.

Ba bảo, người ta cốt yếu hơn nhau ở điểm tựa. Khi mình có một điểm tựa vững chắc, hẳn rằng có thể an tâm đi khắp mọi nơi, làm mọi việc mà chẳng đắn đo sợ ngã. Bất giác lại nghĩ, điểm tựa đầu tiên là gia đình, là ba mẹ, thế nên làm gì, đi đâu cũng thấy mình bình an.

5782-106468605771759657391808567790827668543018n.jpg

Hạnh phúc luôn bắt nguồn từ những điều bình dị

Tiếng nhạc đám cưới vang lên từ một nhà trong xóm, ánh mắt cô bé nhỏ tuổi hơn mình lấp lánh hạnh phúc. Con người ta có thể giấu đi đau khổ còn hạnh phúc thì chẳng thể nào giấu được. Nhìn nụ cười viên mãn của cô con gái, người mẹ mỉm cười, giấu nước mắt vào trong vạt áo.

Đi chợ cùng mẹ, ngơ ngác nghe tiếng chợ vẫn luôn xôn xao những nhịp đời. Gặp bà cụ gánh hàng rau đi bán, bà ngồi còng lưng bên đôi triêng gióng bạc màu. Mẹ tất tả dừng lại, mua hết gánh rau đang héo, bảo về làm dưa. Bà cầm tiền, gói rau cho hai mẹ con bằng nụ cười móm mém trầu không.

Bạn rủ ra phố, thấy phố đẹp đẽ trong mùa bàng thổn thức rụng lá, vài chiếc lá còn lại chuyển sang màu đỏ. Chợt nhớ câu hát ngày xưa vẫn e ấp trên môi “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng cây bàng lá đỏ…” Nơi mình đứng, chẳng tìm ra bóng dáng cây cơm nguội, thế mà kỷ niệm cứ lẳng lặng quay về. Nhớ một giọng nói đã làm trái tim lao xao hồ hởi, rung động khôn cùng. Qua mùa thu, nơi những cành lá trơ trọi kia, mầm non sẽ chen chúc đâm chồi mạnh mẽ. Hệt như một lời ủi an dịu dàng cho người yếu đuối có thêm bản lĩnh mà bước tiếp trên đường đời dài rộng.

Hoàng hôn yên bình thả những vạt nắng cuối cùng ngang lưng chừng núi. Đám mây lơ đễnh nhìn nắng, nhìn đồng ruộng say sưa nên còn xanh mãi đến tận chiều. Từng đàn chim theo nhau bay về tổ. Những tấm lưng lom khom dưới ruộng cũng đứng lên, xách nón áo về nhà. Bao nhiêu người sực nhớ đã cuối ngày nên tất tả trở về tổ ấm. Xóm vọng lên bởi tiếng ai đó gọi con trẻ về ăn cơm chiều.

Những điều bình dị luôn giúp ta đánh thức lòng yêu cuộc sống

Đêm, lặng yên nghe tiếng ếch kéo nhạc ngoài đồng. Những ánh đom đóm chập chờn ẩn hiện, chở lung linh tuổi thơ về gần. Sợ lắm những lúc đang trưởng thành nên vô tâm bận rộn mà quên lắng nghe và cảm nhận những điều bình dị xung quanh. Biết rằng, những điều bình dị ấy như một chất xúc tác diệu kỳ, đánh thức lòng yêu cuộc sống suýt nữa lãng quên.

Theo PNO

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI