Nhớ hương bồ kết

Mỗi lần cả nhà gội đầu, lũ trẻ chúng tôi vui lắm. Hương thơm sao mà quyến rũ, khiến lòng người chộn rộn, náo nức đến vậy.

banner ads

Tiết trời lạnh giá, mưa bụi, nồm ẩm không những làm trẻ con, người già ho khục khặc, mà người lớn cũng cảm cúm liên miên. Nghe giọng con gái nghẹt mũi qua điện thoại, mẹ sốt ruột, nhắc “ra chợ mua quả bồ kết về đốt rồi xông khói mà hít nhá”. Hỏi qua vài người bán hàng khô mới tìm thấy một cửa hàng có bồ kết. Thả vào đĩa than đỏ rực, từng quả bồ kết cong mình nổ lẹt đẹt, rồi mùi hương tỏa ra dìu dịu, chỉ vài phút sau đã được “tha hồ” hít thở. Nhớ mẹ, nhớ vùng trời ký ức một mùi hương…

Ngày đó cách nay vài chục năm rồi, ấy là hồi còn học tiểu học, đám trẻ chúng tôi tóc nhiều trứng chấy. Tranh thủ các buổi trưa rảnh rỗi, mẹ bắt ngồi yên một chỗ hàng giờ liền, tìm chuốt và bắt đi những cái trứng chấy li ti. Hồi ấy dầu gội đầu hiếm lắm, chỉ ở thị xã mới có chứ vùng nông thôn thì như một món đồ xa xỉ. Các bà các mẹ, đám trẻ lít nhít tóc dài chỉ gội đầu bằng bồ kết hoặc nước lá là chính. Những bịch bồ kết khô chẳng biết đã được mẹ mua tự bao giờ, có trên gác bếp quanh năm.

10710-cach-tri-rung-toc-hiue-qua-nho-bo-ket1.jpg

Trái bồ kết giờ chỉ còn trong ký ức xa xôi

Tính mẹ tôi chu đáo nên cứ cách vài ngày, mẹ lại đun nước bồ kết to cho cả nhà gội đầu một lượt. Gội đầu bằng bồ kết cũng có nhiều kiểu. Mùa đông, mẹ nướng bồ kết rồi bẻ dọc quả bỏ vào chậu, đổ nước sôi ngâm một lúc, nước đổ ra một màu vàng nhạt thoảng thơm theo gió. Nhà đông người nên nước nóng lúc nào cũng phải đun một nồi to, bồ kết thì cứ chia mỗi lần pha cho mỗi lượt gội chừng dăm sáu quả. Mùa hè thì đơn giản hơn khi gội với nước lạnh. Bồ kết nướng lên, sau đó gói vào mảnh vải mỏng đập dập, làm ướt tóc rồi dùng gói bồ kết đã đập vò trực tiếp lên đầu.

banner ads

Không chỉ bồ kết, thứ nước gội đầu ngày ấy còn có nước lá thảo mộc, nào lá chanh, vỏ bưởi khô, hương nhu, lá sả, các thứ lá cây, cỏ mọc hoang… Tuy chúng không làm lũ trứng chấy biến mất, nhưng bù lại tóc đứa nào đứa nấy mềm mượt, mùi thơm thì dễ chịu, nhẹ nhõm. Mỗi lần cả nhà gội đầu, lũ trẻ chúng tôi vui lắm. Hương thơm sao mà quyến rũ, khiến lòng người chộn rộn, náo nức đến vậy. Bố cười hiền bảo, hương thơm ấy như là một loại vật thể vô hình tạo cảm giác sảng khoái, hưng phấn chẳng kém gì tiệc tùng thịnh soạn. Thích nhất là cảm giác sau khi gội, được hong dưới cái nắng đỏng đảnh giữa trưa mùa đông, tóc đã khô, tôi hít hà hương thơm dân dã mà thích thú, vui sướng lạ lùng. Những suối tóc dài của mẹ, của chị cứ đen bóng, chắc khỏe, mỗi lần bung xõa chải chuốt thì đứng xa xa đã cảm nhận hương bay thoang thoảng.

Bây giờ tìm nơi phố phường những trái bồ kết còn khó, thời gian để đun nấu, chắt lọc ra thứ nước ấy trong nhịp sống công nghiệp bận rộn lại càng khó hơn. Mẹ ở quê giờ cũng ngại cặm cụi vì chẳng còn bầy con gái xúm xít nũng nịu, đã dần bỏ luôn thói quen gội đầu bằng bồ kết.

Lại chợt buồn bâng quơ. Mùi hương mùa cũ đã trôi theo vào dĩ vãng xa xăm…

Theo Phunuonline

(*) Bài đã được Yeutre.vn đặt tít lại

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI