Nhật ký đẻ thường toát mồ hôi của mẹ em bé... siêu bự

Lúc sắp sinh siêu âm con nặng 3,9kg đã "choáng", hôm đi đẻ con còn tăng tới 4,1kg nhưng lúc đẻ ra thì... 4,4kg! Bảo sao "nhà cửa" lại chẳng... tan hoang!

banner ads

Mới 37 tuần 4 ngày mà bụng mình cảm giác như sắp tụt cả xuống đất, suýt chạm vào đùi được rồi. Thế mà vẫn "choáng" khi đi siêu âm Mun đã nặng 3,9kg; nghĩ bụng kiểu này đẻ mổ chắc cú luôn rồi chứ to thế rặn làm sao!

34290-nhung-nguy-hiem-me-co-the-gap-khi-sinh-mo-2-144941085.jpg

Mới 37 tuần 4 ngày mà bụng mình cảm giác như sắp tụt cả xuống đất, suýt chạm vào đùi được rồi. Ảnh minh họa

Đến gần 40 tuần, đang chán chán vì nằm nhà chẳng có việc gì (sếp đã "đuổi" sớm mình từ 2 tuần trước vì sợ... đẻ ở cơ quan), xã thì đi làm mà ngồi máy tính cũng chẳng nổi vì bụng to quá. Ai cũng bảo đẻ đến nơi rồi mà mãi chả thấy dấu hiệu gì. Mình thì chỉ mong nhanh nhanh đẻ để đón con ra chơi cùng cho vui, cũng hơi sốt ruột vì 40 tuần rồi, nhiều người bầu bí cùng mình đã mẹ tròn con vuông cả.

Đang tính cố đợi thêm 4 hôm đến chủ nhật xã được nghỉ thì đưa đi khám xem có phải mổ không, thế mà, đúng là "cầu được ước thấy". 3 hôm sau, khi vừa lọ mọ vào toilet thì mình thấy ra nước hồng hồng, vương chút máu. "Chắc là máu báo" - mình tự nhủ rồi bình tĩnh đi tắm gội vì cũng chưa thấy có cơn đau. Tắm xong còn kiểm tra đồ đạc đâu vào đấy, gọi điện cho xã giọng cố tỏ ra gấp gáp: "Em sắp đẻ rồi, anh về đi". Xã cũng hối hả: "Vậy hả, chồng về ngay đây, vợ sao rồi, đau lắm không?" Mình thỏ thẻ: "Không đau anh à...". Xã gắt: "Không đau thì làm gì đã đẻ. Thôi ở nhà đợi chồng họp xong đã rồi chồng xin về sớm. Ở nhà chơi buồn quá lại gọi điện linh tinh!". Cúp máy. Mình điên tiết bấm máy gọi lại: "Đã bảo em sắp đẻ rồi, đùa đâu, về nhanh đi!". Chắc thấy giọng mình có vẻ nghiêm trọng, nửa tiếng sau đã thấy xã dưới nhà, đầu bù tóc rối vì chắc phóng nhanh.

banner ads

Hai vợ chồng tha nhau vào viện. Bác sĩ kiểm tra bảo Mun đã 4,1kg rồi, cổ tử cung mở 2cm, nhà gần thì về ăn uống, nghỉ ngơi, tắm gội sạch sẽ, khi nào đau thì vào. Vậy là đưa nhau về, ăn uống chán chê, đi lại chóng mặt vẫn chả đau đớn gì, ruột nóng như lửa đốt.

11h đêm, nước ối ri rỉ chảy, ướt cả ga giường, mình đập bộp bộp vào vai chồng (đang nằm co quắp và ngáy ầm ầm): "Anh, dậy đi, vỡ ối rồi". Chồng ngái ngủ: "Đâu, thế... đau chưa?". Mình gắt: "Em không đau, vỡ ối rồi còn gì nữa". Thế là bật dậy, cuống cuồng xách giỏ đưa vợ đi. Vào viện, bác sĩ kiểm tra vẫn chỉ mở có 2cm, và hóa ra không phải vỡ ối, cái chỗ vàng vàng trên ga giường hóa ra là... nước tiểu. Đến lượt chồng càu nhàu: "Đã bảo rồi, để im người ta ngủ nốt giấc có phải không...".

7 giờ sáng hôm sau, mình vẫn... tỉnh bơ vì chả có cơn co nào. Chồng thì ngủ gà ngủ gật ngoài hành lang, một mình mình lạch bạch theo bác sĩ vào phòng kiểm tra. 4cm - mà vẫn không-đau-một-tí-nào; không hiểu sao lúc đấy lại thấy "hể hả" vì các mẹ khác ai cũng vật vã, khóc lóc, có mẹ đau đến mức bò cả ra đất kêu gào khiến mấy cô y tá gắt gỏng: "Kêu vừa thôi, để sức mà rặn!", thế mà mình vẫn... khỏe re!

11 giờ trưa, cơn co vẫn không xuất hiện nên mình được chỉ định truyền oxytoxin. Thôi rồi, giờ thì mới biết đau là thế nào, quằn quại, vật vã, cơn gò kéo đến cứng cả bụng, đến mức có lúc há mồm ra mà không kêu nổi, nước mắt lã chã. Đến lượt các mẹ khác hể hả vì họ đã xong xuôi đâu đấy rồi còn mình thì giờ mới được "nếm trải"...

34289-chuyen-di-de-145055559.jpg

"Đau như đau đẻ, ngứa ghẻ, đòn ghen" (Ảnh minh họa)

Rồi bác sĩ vào kiểm tra, mình nghe loáng thoáng gì đó "thai to, thành bụng mỏng..." thì thều thào: "Bác sĩ mổ cho em, em... kiệt sức rồi". May gặp ông bác sĩ già hiền lành nên cười bảo: "Gớm đau thế này đã thấm vào đâu, vẫn đẻ thường được!", xong quay ra nói cô y tá đi cùng lấy máu xét nghiệm. Mình nhăn nhó, mếu máo nằm đợi, mãi 2 tiếng sau mới mở thêm được 2cm trong khi đau đến mức... chết đi được rồi. Khổ nỗi xét nghiệm máu lại có tỉ lệ bạch cầu cao hay gì đó nên mình không được tiêm thuốc để đẻ không đau (lúc ấy đau quá mình cũng nghe mang máng thế chứ không rõ nữa). Chỉ biết là sau đó đau như xé da xé thịt mà vẫn phải cố rặn con ra, dưới sự hỗ trợ và... hò hét của bác sĩ.

Lúc chưa được rặn thì muốn rặn, thế mà lúc bác sĩ bắt đầu cho rặn thì mình lại còn... sợ mới khổ chứ, xong rồi cố sức được vài lần thì gần như... xỉu vì mệt. Ông bác sĩ già bắt đầu "nóng": "Cứ nghĩ không đẻ được thì làm sao có sức mà đẻ, cố gắng lên 1 tí xem nào, có muốn con sau này kém thông minh không?!". Chỉ thế mà mình "tỉnh ngộ", bắt đầu lồm cồm ngóc dậy, bặm môi lấy lại sức (tinh thần lúc này bắt đầu lên cao, đầy quyết tâm vì... sợ con không thông minh!).

Thêm 1 lần lấy sức nữa vẫn... chưa ra ngô ra khoai gì, dù đã được cô y tá ấn bụng cho mấy phát tức hết cả ngực. Xong, không hiểu sao lúc đó vừa thở hồng hộc, mình vừa "vớt vát": "Bác sĩ cho em... chổng mông lên được không, nằm thế này khó chịu lắm...". (Các mẹ đừng cười vì em dùng từ... hơi kì cục nhé). Thế là sau một hồi xoay trở dây rợ truyền, mình cũng được lật ngược lại và bắt đầu rặn tiếp.

Ở tư thế mới có vẻ hơi "khác người" nhưng rõ ràng là đỡ mỏi và dễ chịu hơn bao nhiêu. Mình lấy hơi rặn đến lần thứ 3 thì đầu Mun đã lấp ló ra ngoài. Mình có cảm giác nóng ran phía dưới, chạy dọc 1 cái rồi liền sau đó, trong cơn rặn tiếp theo lại thấy nhói 1 cái và nóng rát theo 1 đường chạy dọc. Và lần lấy hơi cuối cùng thì Mun chui được đầu ra, bác sĩ kéo vai con nghe "ọc" 1 cái và vài phút sau đã thấy con khóc toe toe váng cả phòng. Cô y tá nhìn đồng hồ xong thông báo: "3 giờ 15', con gái, 4,4kg" - mình... xỉu!

"Đồ cứng đầu" của mình mắt thao láo nhìn mẹ, 2 má như 2 cái bánh bao và miệng chúm chím bé tí, tóc trên trán bết lại loăn xoăn và mặt vẫn dính vài vệt máu mờ mờ. Mình chỉ nhớ hình ảnh đầu tiên nhìn thấy con như thế, sau đó thì Mun được đưa ra ngoài cho bố bế luôn, mình tiếp tục vật lộn trong phòng một lúc lâu nữa vì sót nhau, bác sĩ phải... thọc tay vào móc. Ôi, mình thề là cảm giác này còn đau gấp... tỉ lần đau đẻ, có lẽ do kiệt sức nên sức chịu đựng kém đi. Mình còn nghĩ chắc không sống nổi để nhìn Mun lần nữa cơ (nói dại nhưng đúng là lúc đó đau tưởng chết đi được). Vậy mà cuối cùng cũng ổn cả, 3 ngày sau mình mới được về nhà, mặt mũi xanh lè vì mất máu và "nhà cửa" thì... tan hoang vì Mun to quá, mình bị rách 2 vết dài (1 tự rách và 1 do bác sĩ rạch), khâu đâu mất mười mấy mũi! Nhờ thế mà ai đến thăm cũng gọi đùa mình là... siêu nhân!

Ấy thế mà giờ kẻ cứng đầu, gan lì kia đã có 2 cái sinh nhật rồi đấy, mảnh mai dễ thương chứ không béo ú như lúc đẻ nữa. Mình... lại thèm đẻ nữa rồi các mẹ ạ, dù hôm về nhà câu đầu tiên nói với chồng là: "Em đẻ nữa thì em không làm người". Ông xã mình trêu: "Thôi không làm người thì làm mẹ sề vậy, đẻ 2 đứa cho... vui!". "Ờ, chắc vui! Vui thì... ông tự đi mà đẻ!!!".

Chia sẻ của mẹ bé Mun

Nguuồn Congluan

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI