“Hôm nay rảnh rỗi nên xin chia sẻ cho các mẹ nghe chuyện đi đẻ của em. Đồng thời là kinh nghiệm xương máu tự rút ra cho lần… đẻ sau.
Em con so, bé trai, dự sinh ngày 10/2.
Hoang mang lo lắng…
2 giờ ngày 29/1:
Sáng như mọi ngày em ì ạch bước vào nhà vệ sinh. Ôi thôi em phát hiện ra có tí máu hồng hồng. Lập cập chạy vào bật đèn ngủ (đèn chiếu thẳng vào mặt chồng), chồng mở mắt chưa kịp sửng cồ, em bảo “anh ơi sắp đẻ rồi, em thấy ra máu rồi”. Chồng em còn hoảng hơn em, lão bảo: Gọi mẹ chưa? Gọi mẹ đi! Em lại lục tục chạy ra gọi mẹ. Mẹ em bảo: Thế à? Thế là giống mẹ rồi đấy! Thôi vào ngủ tiếp đi, khi nào đau thì vào viện. Em vào truyền lệnh cho chồng, lão sướng quá lăn ra ngủ tiếp.
5 giờ sáng
cả nhà kéo nhau vào viện. Chị chồng dắt em đi thăm khám. Ôi em chưa bao giờ hình dung ra thủ thuật ấy lại phũ phàng đến thế. Bác sĩ kiểm tra xong bảo: Có dấu hiệu chuyển dạ rồi. Em lại được dẫn vào phòng siêu âm, bác sĩ nửa tỉnh nửa mê siêu âm cho em, nhịp tim, nước ối, tất cả hoàn toàn bình thường.
Đến 7 giờ
, em được dẫn lên phòng đẻ kiểm tra tiếp (lại kiểm tra và nói y như bác sĩ lúc nãy), sau đó chị y tá dẫn em vào phòng đo nhịp tim thai. Em vừa bước vào, một cảnh tượng vô cùng hãi hùng trước mặt em: trên 2 bàn đẻ, 1 chị đang quằn quại vì đau sắp đẻ, 1 chị vừa đẻ xong, đang khâu, nằm bất động. Kể từ đấy em như người trên mây. Chị em bảo thôi cứ về nhà nghỉ, đau thì vào. Em lại về…
Hình ảnh bà mẹ trẻ trước và sau khi sinh con (ảnh minh hoạ – nguồn: nguoiduatin)
Về nhà, vì hồi hộp quá nên em chẳng làm được việc gì cả, ngủ cũng không được. Em bèn bảo chồng mua con vịt nướng về ăn nốt bữa cuối cho bõ, đẻ xong kiêng rồi ăn gì nữa. Thế là cả nhà được bữa vịt.
13 giờ:
Dù chưa đau nhưng em quyết định vào nhập viện. Vào viện em lại phải thăm khám tiếp: mở 1cm. Em được phát cho bộ quần áo bà đẻ (chưa thấy bộ nào tôn dáng như thế ạ) và 3 ống thuốc thụt. Em cầm nhưng không dám làm, mãi đến 9 giờ tối mẹ em phải làm hộ. Trong phòng chờ đẻ có một bác tự nhiên khóc sụt sùi, cứ nói đi nói lại: “Thế mà không cho nó mổ luôn đi, để nó đau đớn như thế”. Chả là con bác ý đau đẻ suốt mấy tiếng rồi cuối cùng bác sĩ lại bảo mổ nên mẹ thương con quá.
16 giờ:
Em bắt đầu xuất hiện cơn đau, cách nhau 20 phút. Hoá ra đau là như thế, mỗi lần đau mồ hôi toát ra, tái cả mặt.
17 giờ 30:
Lúc này những cơn đau cách nhau 15 phút. Chồng em hào hứng gọi suất xôi gà nướng vào nhưng em ăn không còn cảm thấy ngon nữa, ăn được vài miếng lại đau.
20 giờ:
Mỗi cơn đau có phần khủng khiếp hơn. Nếu các mẹ thắc mắc không biết đau đẻ như thế nào, thì nó nôm na như thế này ạ: vừa đau bụng như những ngày kinh nguyệt, vừa đau lưng (phần thắt lưng) đau xoáy xẩm luôn ý ạ, 2 cái đấy cộng lại. Thỉnh thoảng em lại đi vệ sinh, phát hiện ra có rỉ xíu xiu nước ối (thế mà em lo cứ như con sắp hết ối rồi). Em vào kiểm tra: mở 2cm. Em nghĩ không biết bao giờ mới đẻ đây…
21 giờ:
Các cơn đau 10 phút/ lần, lại càng dã man. Lúc này em là bà đẻ có nhiều người nhà đến thăm nhất ở viện: mẹ đẻ, bà ngoại, chồng, bố mẹ chồng, chị chồng, 2 bác nhà em, 3 anh chị họ. Chị họ em động viên là lát mà đau quá thì bảo họ tiêm gây tê màng cứng sẽ không cảm giác gì luôn. Em đỡ lo hơn nhiều. Em đau quá không thể nằm hay ngồi được, bà ngoại dìu em đi lại trong hành lang. Kỳ diệu thay càng đi càng đỡ đau các mẹ ạ. Đi xong mệt nghỉ rồi lại đi.
22 giờ:
Em vào kiểm tra: mở 4cm. Đây là kinh nghiệm em vừa rút ra được: càng đau càng đi, càng đi nhiều càng mở nhanh. Em lại ra đi tiếp. Đến 23 giờ 30: Các cơn đau dồn dập. Em không đi lại được nữa, em nằm trên giường gặm nhấm. Em không kêu la tí nào cả, đến mức mẹ chồng em bảo: con đau thì con cứ kêu đi. Lúc này trong đầu em chỉ còn 2 từ: đẻ mổ. Nếu không cố được nữa sẽ đẻ mổ. Chị em bảo cố gắng đợi đến khi nào đau không thể chịu được nữa mà thấy buồn rặn thì vào đẻ, đỡ phải khám nhiều phù nề lên. Những phút sau đấy em chỉ biết đau, bóp chặt tay chồng quằn quại rên rỉ.
Quá trình vượt cạn… thành công
00h30:
Em vào phòng đẻ, mở 8 phân, lên bàn đẻ. Vào phòng đẻ em tiếp tục rên rỉ. Chị em đứng ngay cạnh, bác sĩ bảo: “Bảo em nó kêu ít thôi, không tí không có sức mà rặn đâu.” Thế là em cắn răng. Bác sĩ bảo em: Bàng quang cao thế này? Ôi giời ơi, không đi vệ sinh à? (Hoá ra em sợ nhịn cả tiểu các mẹ ạ). Bác sĩ làm cái ống thông cho hết cái này thì không đau tí nào. Lúc này bác sĩ mới bấm ối, nước ối chảy ra ồ ạt. Bác sĩ nói tiếp: Ối trong nhé. Em đau quá nghĩ ngay đến gây tê màng cứng, em quay sang rên rỉ: Em đau quá chị ơi… Chị em bảo: Cố lên em.
Em đợi mãi chẳng thấy ai gợi ý gây tê màng cứng cho mình cả. Bác sĩ bảo: Có cơn thì rặn nhé. Rặn đi xem nào? (em nghĩ ôi rặn thế nào bây giờ, em có biết gì đâu) thế là em rặn 3 cái theo nhịp của bác sĩ. Bác sĩ bảo: Rặn thế mà cũng đòi rặn. Nào mở mắt ra rặn lại đi. Lúc này em sợ quá rồi, bác sĩ bảo gì làm nấy. Mặc dù không gây tê màng cứng nhưng vẫn cứ như đẻ chỉ huy. Em nghĩ thôi rồi, giờ nằm đây rồi không rặn cũng không được.
Em cứ mơ màng vì đau và sợ còn bác sĩ và y tá thì cứ bảo: Bụng kiểu gì thế này. Em nhìn xuống thì thấy bụng mình lệch hẳn sang 1 bên. Có cơn, em rặn. Bác sĩ nói liên tục: rặn tiếp đi, tiếp đi. Bác sĩ ấn bụng đẩy em bé ra, em cảm thấy mình rặn rất mạnh, em bé ra được khá nhiều. Có lúc hụt hơi bác sĩ nhắc: hít hơi sâu vào rặn dứt khoát. Tiếp đó bác sĩ bảo: Thôi không cần ấn nữa, tự rặn xem nào. Em rặn thêm 3 lần nữa thì thấy tuột một cái, bụng em nhẹ hẫng đi (ôi cái cảm giác sung sướng không tả xiết) con khóc ré lên, âm thanh ấy còn hơn cả một liều morphin các mẹ ạ.
“Con 3kg3 nhé!”. Bác sĩ cho con em vào khăn rồi đặt lên bụng em. Em cúi xuống nhìn thấy đúng chỏm tóc của con, ôm con oà lên khóc. Bác sĩ bảo: Khóc cái gì mà khóc. Thế là em nín. Sau đó bác sĩ ra ấn bụng em như chưa bao giờ được ấn, để đẩy dịch ra ngoài. Con em được nhấc ra ngay sau mấy giây và vệ sinh rồi ra với cả nhà. Còn em thì nằm lại chờ khâu tầng sinh môn. Y tá tiêm cho em một mũi vào đùi, bảo em là sẽ hơi choáng nhé, tốt nhất nên ngủ đi. Nhưng em không ngủ được vì… đau quá.
Không hiểu sao em đã đọc trên mạng là lúc khâu chỉ thấy sật sật không đau, mà em cảm thấy từng mũi kim. Em cứ quằn quại trên giường, khâu rất rất lâu, thi thoảng lại có người đi qua bảo: Hôm nay cô Hằng kiêm bác sĩ thẩm mỹ rồi…. Khâu xong và một tuần sau vẫn cảm thấy như họ khâu bịt hết tất cả vào, đơ luôn không còn cảm giác gì. Về sau em quay lại khám thì chưa cần nói tên bác sĩ đã nhận ra em qua vết khâu quá phức tạp và kể lại là do hộ lý đỡ đầu em bé rồi trượt tay thế nào làm em bị mất một miếng thịt… to bằng ngón tay cái, em phải khâu lại một đoạn và còn bị đau một thời gian dài.
Cuối cùng
thì mẹ con em cũng vượt cạn thành công, nhiều lúc đau đớn và lo lắng phải nhìn con và tự động viên mình “ôi cục thịt của mẹ”. Các mẹ sắp sinh hãy cố lên nhé, bình tĩnh, tự tin, đừng hèn như em nhé!”
Theo chia sẻ, ông xã của Minh Giang bằng tuổi vợ, là người chồng khá tuyệt vời, luôn hiểu vợ. (Ảnh minh hoạ – nguồn: nguoiduatin)
Với cảm xúc đan xen lẫn lộn, lo lắng hoảng hốt như bao bà mẹ khác, cuối cùng bà mẹ trẻ đã vượt cạn thành công trong niềm vui hạnh phúc của cả nhà. Sau khi sinh lần đầu tiên nhìn thấy mẹ đẻ và chồng ngó vào bà mẹ trẻ Minh Giang còn khóc ngon lành như một đứa trẻ. Xen vào đó là cảm giác hạnh phúc khó tả, nhìn đứa con mà lòng ngập tràn yêu thương.
Hi vọng Nhật ký của Minh Giang sẽ tiếp thêm động lực, niềm tin cho các mẹ bầu có thêm nhiều động lực. “Đừng sợ, hãy dũng cảm đối mặt với những cơn đau đẻ, bởi nó là một quy luật tự nhiên bất biến. Chỉ cần có niềm tin chúng ta sẽ vượt qua tất cả.
Theo Nguoiduatin