Chính thức chăm vợ đẻ chồng mới “thấm thía” được hết lời bạn bè nói.
Vợ thân yêu! Anh vẫn còn nhớ cách đây nửa tháng anh còn mạnh mồm tuyên bố với đám bạn rằng “Chăm vợ đẻ là chuyện thường có gì mà các ông cứ kêu la thế. Có thêm đứa con vui nhà vui cửa, không có gì mà kêu hết”. Khi đám bạn cười nói rằng chồng mạnh mồm quá, cứ làm thì biết chồng còn cười khẩy chúng mấy cái. Ai ngờ, giờ chồng chính thức chăm bẵm vợ đẻ mới “thấm thía” được hết lời bạn bè nói.
Đưa vợ đi đẻ
Bố mẹ ở quê hay tin vợ đẻ nhưng chưa kịp ra chăm, mình chồng lon ton chạy đi chạy lại mua sắm đủ các thứ đồ đã mệt rồi. Đã thế, khi gọi điện hỏi bạn chúng nó còn cười cho “Ông nói dễ thì ông chăm đi thì biết. Tôi không rõ”, nói thế rồi nó tắt máy. Thế có vô tâm không chứ. Vợ chồng mình giờ làm sao đây?
Con chào đời là niềm hạnh phúc của cả bố và mẹ.
Gần trưa vợ kêu đau lắm, chồng bắt taxi chở vợ vào viện. Mới lò dò vào phòng ngồi tí cô y tá đã kêu “đưa vợ đi đẻ thì đi làm giấy đi, ngồi ngẩn đấy làm gì”. Chồng lóc cóc đi làm thủ tục. Tới lúc vợ vào phòng đẻ, cô y tá kêu chuẩn bị quần áo, tã cho em bé đi, cả bỉm cho mẹ nữa. Chồng nghe xong mặt đần ra “em bé mặc bỉm thì đúng, còn mẹ mặc bỉm là sao nhỉ?”…
Hỏi cô y tá được hướng dẫn xong lại quên thì bị quát xơi xơi “đầu óc kiểu gì đấy, nói mãi mà không hiểu?”. Nói rồi cô ta bảo chồng “đi đi, ra tiệm mà hỏi nhé”. Chồng lại lóc cóc đi, xong về ngồi đợi hai mẹ con ngoài phòng chờ sinh.
20 phút sau có tiếng oe oe, chồng hộc tốc chạy vào đưa đồ cho con. Xong rồi nghe bác sĩ bảo "này anh kia đứng đó rồi vợ về giường nhé"...
Cảm giác được nhìn con thật thú vị, cái mỏ của nó đáng yêu biết mấy. Khi đó, cho con nằm cạnh mẹ, chồng đi pha vợ cốc sữa nóng uống cho lại sức. Đêm hôm đó, trộm vía cu con và mẹ nó ngủ ngoan phết. Chồng chỉ dậy pha sữa cho con 3 lần. Mỗi lần 1 ít, nhìn cái miệng nhỏ nhỏ ăn sữa yêu quá.
Đưa vợ con rời bệnh viện trở về nhà và nhật ký ông bố chăm con mọn
Ngày thứ 1 & 2
Sáng hôm nay dậy, ngửi thấy mùi chua chua, vợ hét lên bảo “nhanh...kìa... thay bỉm cho con đi”. Chồng luống cuống “đói bụng chưa có gì từ hôm qua, ngửi thấy cái mùi chua chua này. Nói thật ghê quá đi vợ à”. Vợ nghe thế, nhìn chồng bằng ánh mắt hình viên đạn “Thế ai làm bây giờ, em đau lắm”. Chồng gật gù “Ừ, thì chồng nói gì đâu”. Thay bỉm cho con được 15 phút sau cu con lại ị tiếp…chồng mắt tròn mắt dẹt. Thôi, lần này xong kiếm cái gì đi ăn đã.
“Chồng ơi, vợ muốn đi vệ sinh”, “chồng ơi, con tè rồi”, “chồng ơi, đi mua đồ ăn sáng đi”,…Ôi cả ngày vợ nghe tiếng chồng gọi ong ong cái đầu quá.
Đêm hôm đó, trộm vía bé ngủ ngoan, dậy ti có 3 lần thôi à!
Ngày thứ 3
“Mẹ 2 tuần nữa mới ra được, các con cố gắng nhé”. Đọc tin nhắn của mẹ lòng buồn vô hạn. Sáng sớm, chồng thức dậy trước 2 mẹ con tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, lên kế hoạch đi chợ. Trước khi ra khỏi nhà, vợ ghi ra 1 trang dài A4 dài chi chít đồ cần mua, xong còn note “Đi 20 phút là về cho con ăn nhé!”. Vợ cứ làm như chồng là siêu nhân vậy, đi xa chứ có gần đâu. Trước khi đi chồng còn phải chuẩn bị sẵn đồ ăn cho vợ, sữa cho con nữa đấy.
Vì con bố có thể trở nên đảm đang.
Ám ảnh ghê cơ, hôm nay ngoài việc tắm rửa cho hai mẹ con, chồng còn phải trông con cả trưa, hôm nay cu Bi lạ nhà nên quấy khóc suốt. Cứ đòi bố bế suốt động tí là khóc ầm lên. Thương con nhưng bố mệt quá.
Hi vọng là tối nay cu Bi sẽ ngủ ngoan không đòi bố.
Ngày thứ 4
Mới 5h sáng cu Bi đã dậy khóc ầm lên, đòi ti mẹ. Hôm nay vợ đã có sữa nên chồng đỡ vất vả hơn. Con không phải cho uống sữa ngoài nữa, nhưng chồng lại mệt gấp bội lần. Cũng bởi mới sáng mai, chồng đã tất tả đi chợ, chuẩn bị đồ ăn sáng. Xong xuôi lại giặt giũ quần áo. Từ hôm con ra đời, chồng chưa một hôm nao được ngủ đủ giấc. Đam mê bóng đá cũng tạm gác lại. Chỉ cần chồng không làm kịp cái gì vợ yêu cầu là vợ quát tháo ầm ĩ lên “gì mà chậm thế chồng ơi! Chồng làm cái gì mà chậm vậy trời,…”. Chồng nghe mà bủn rủn hết chân tay.
19h ăn tối. Chồng cứ nghĩ ăn xong rửa bát là được đi nằm ngủ thoải mái. Ai ngờ chợp mắt được 1 tiếng vợ đã gào ầm lên “Chồng thức trông con nhé! Vợ mà thức đêm nhiều là cu Bi không có sữa ăn đâu nhé!”. Chồng nghe đến cu Bi là lồm cồm bò dậy, “cu Bi mới tí mà hư lắm cơ” toàn đòi bế đi rông thôi…Thế có khổ cái thân tôi không cơ chứ.
Ngày thứ 5, thứ 6
Với tình yêu thương của bố và mẹ sẽ ấp ủ cho con lớn lên bình an, khỏe mạnh.
Được 2 ngày cu Bi “trộm vía” ngủ ngoan. Chồng giúp vợ gội đầu, tắm giặt. Thế mới hiểu ngày xưa mẹ nuôi con vất vả thế nào. Giờ chỉ ước sao bà nội, bà ngoại cu Bi ra nhanh nhanh cho đỡ cực cái thân. Chứ thèm ngủ lắm rồi. Mà bà nói 2 tuần nữa mới ra, cơ mà…lâu lắm cơ ấy.
Ngày thứ 7
Chưa được 3h sáng cu Bi hét toáng lên đòi ăn. Ăn xong vẫn khóc đòi bế đi chơi. Chồng đã mệt lả vì một tuần vừa làm việc vừa chăm sóc hai mẹ con rồi. Giờ bế con mà hai mắt vẫn díp lại nè. Giờ chồng phải làm sao để cải thiện tình hình đây. Chỉ mong sao vợ yêu nhanh nhanh khỏe lại, đi vững vàng để hỗ trợ chồng công việc là chồng vui lắm rồi.
Sau đợt này khi họp nhóm bạn chồng thề chồng sẽ nói thật rằng “chăm vợ đẻ quả là một kỳ tích đấy. Nhưng mà cũng vất vả bội phần ý các ông ạ!".
Yeutre.vn (Sưu tầm)