Chỉ được ăn cháo thôi, và không được măm lẫn uống bất cứ thứ gì để còn mổ. Cả đời mẹ chưa từng ăn bát cháo nào nặng nề đến thế con ạ. Mẹ vốn nhát mà, mặc dù đêm trước đã “Gúc gồ” là mổ đẻ không đau tí nào, nhưng mẹ vẫn sợ.
11h10, bố về đón mẹ và bà nội vào viện. Trên đường đi, mẹ bật volume to bài Dịu dàng đến từng phút giây, Paris By night 100. Bà nội động viên mẹ: "Đừng sợ con ạ, người ta làm được thì con cũng làm được mà". Bố con vì bị tiếng nhạc chi phối nên suýt đi sai làn đường, mẹ đành ngậm ngùi bật nhỏ lại. Sợ đến mức phải nghe nhạc cho đỡ sợ. Ước gì trong phòng mổ mẹ cũng được nghe bài này nhỉ!
Trên đường đi đẻ, dù đã được ba và bà nội trấn an nhưng sao mẹ vẫn thấy lo và sợ. Ảnh minh họa
11h30, mẹ đến bệnh viện. Lễ tân tươi cười đưa mẹ vào nhập viện, phòng 302. Chưa kịp nhìn ra bạn cùng phòng, mẹ hết hồn nghe hộ lý nhắc: "Em cởi hết đồ ra, nữ trang điện thoại gửi hết người nhà cầm, hoặc cho vào tủ. Không được mặc gì hết, vào tắm dung dịch này đi để còn truyền nước". Mẹ run lẩy bẩy cởi đồ, mắt liếc sang giường bên cạnh thấy đồng đội vừa mổ đẻ buổi sáng đang rên rỉ. Thôi rồi, đau đến thế cơ à...
12h, mẹ bắt đầu truyền dịch, chạy monitor tim thai. Nhịp tim con vẫn ổn, nhưng mẹ thì đói điên lên. Chọc ven truyền mẹ không đau tí nào vì quá đói, mặc dù tác dụng của nước truyền làm cơn đói dịu đi nhưng cái bụng thì vẫn đập liên hồi.
2h kém, hộ lý chạy vào: "Phòng 302 đi mổ nhé". Ôi trời ơi, tim mẹ lại đập từ House sang Under, loạn xạ. Bà ngoại, bà nội hết lời an ủi: "Cố lên con gái, cố lên nhé!". Mẹ được nằm lên giường, đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật. Và ấn tượng đầu tiên khi vào đến cái phòng ấy là...sạch, nhưng lạnh kinh. Mẹ được nằm lên bàn mổ, hộ lý xung quanh gắn máy đo nhịp tim, truyền, các loại máy móc... Giọng mẹ lạc đi vì run: Chị ơi có đau không nhỉ?
Một lúc sau bác sĩ vào, mặt tươi cười. Bác sĩ bảo mẹ ngồi gập lưng lại, mẹ cong như con tôm. Rồi nhói 1 cái, bác chọc êm như không vào tủy sống của mẹ. Một làn nước mát lạnh chảy xuống lưng, rồi hông, và lan xuống 2 chân. Chân mẹ bắt đầu tê dần, mát lạnh, cả người thì rét run lên. 15 giây sau, mẹ chẳng còn cảm giác là mình đã từng có... chân.
Một tấm màn phủ trước mặt mẹ, cũng không nhìn thấy gì luôn. Và đường dao đầu tiên đã lần mò tới cái bụng mẹ...
Rất nhanh và bất ngờ, chỉ 3-5 phút sau mẹ nghe con khóc... Oe oe oe...Con khóc rất to và đanh, mẹ run lên vì quá hạnh phúc. Tiếng bác sĩ vang lên: "14h40 phút nhé, con gái, 3,3 kg".
Nhìn con bé nhỏ dễ thương mà nước mắt mẹ cứ tuôn trào. Mẹ hạnh phúc vô cùng con yêu ạ. Ảnh minh họa
Tình yêu của bố mẹ đã đơm hoa kết trái...
5 phút sau, người ta bế con đến với mẹ ... Ôi, mẹ chưa bao giờ nhìn thấy điều gì đáng để mẹ sống hơn thế. Con trắng trẻo, bụ bẫm, hai cái má phúng phính lắm ý. Mẹ hạnh phúc đến nỗi nước mắt thì cứ chảy ra. Niềm vui này mẹ chưa từng có trong đời. Con khác hẳn với hình ảnh siêu âm, con xinh xắn và đáng yêu lắm con biết không, lần đầu tiên trong đời mẹ thấy tự hào về bản thân mình. Thật đấy!
3h chiều, ca mổ xong xuôi và mẹ đã được làm vệ sinh sạch sẽ. Xe đẩy vừa ra khỏi hành lang, bố con, ông bà nội, bà ngoại, bà dì... ùa ra đón mẹ. Mặt ai cũng rạng ngời, bố con cầm bông hoa dí vào tay mẹ. Lúc đấy không hiểu sao mẹ lại thấy yêu bố con đến thế.
Niềm hạnh phúc dâng đầy trong ngực mẹ khó tả thành lời. Mẹ chỉ còn biết một điều: Mẹ yêu con, thiên thần bé nhỏ à!
Yeutre.vn (Sưu tầm)