Hãy yêu thương đi... kẻo muộn

Bây giờ, tôi đã làm mẹ của hai nhóc, từ lúc nào trở nên nóng tính, hay la con như một cách… giải tỏa. Tôi thường than với má ruột rằng, thời buổi bây giờ khó khăn quá, nuôi hai đứa con thôi là cũng đủ bở hơi tai rồi.

banner ads

Đọc báo, thấy bà mẹ khốn khổ khóc ngất khi nhận xác đứa con trai bị rơi xuống cống. Đứa trẻ tội nghiệp chín tuổi. Đúng bằng tuổi con mình…

Dạo qua thế giới mạng, thấy nhiều người trách giận bà mẹ nông nổi đã ôm con nhảy sông tự vẫn. Tôi tự dưng giật mình, nhớ đến thuở trước, má tôi mỗi khi la mắng con hay kèm theo cái câu bất hủ là “Biết con cái vầy, hồi xưa bóp mũi chết hết luôn cho rồi!”. Rồi khi mẹ tôi buồn phiền, lại ôm con mà khóc, hỏi bâng quơ rằng, các con có muốn “theo” mẹ hay không? Giờ nghĩ lại, tôi vẫn mường tượng rõ ràng cái cảm giác sợ hãi, hoang mang, run rẩy của mình khi ấy…

5781-1379641615day-con-phan-biet-dung-sai1-jpg.jpg

Là mẹ của 2 nhóc tì, nhiều khi mệt mỏi tôi hay la mắng con để giải toả những bực bội trong lòng

Bây giờ, tôi đã làm mẹ của hai nhóc, từ lúc nào trở nên nóng tính, hay la con như một cách… giải tỏa. Tôi thường than với má ruột rằng, thời buổi bây giờ khó khăn quá, nuôi hai đứa con thôi là cũng đủ bở hơi tai rồi. Má hồi đó đâu phải đưa đón tụi con đi học, ăn uống cũng sạch sẽ dễ dàng, chứ đâu khó nuôi khó đút khó lựa chọn như bây giờ. Cuộc sống sao mà nhiều áp lực ghê quá! Tôi hình dung ra đoạn đường đi về gần hai mươi cây số mỗi ngày của mình, những cái biên lai học phí, học thêm, điện nước này nọ tiếp nối, tiếp nối… Những mệt mỏi ấy, tôi đổ lên đầu con của mình, bằng cách cáu bẳn, trách phạt, thậm chí phết vào mông chúng vài roi lúc tức giận, chẳng hạn.

banner ads

Tôi thường xuyên thấy mình chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân. Kiếm sống và lo cho bọn trẻ tạm tươm tất là đủ lấn hết mọi bận tâm còn lại trong ngày. Những âu yếm cưng nựng trở thành xa xỉ lắm… Thế nhưng, sáng nay, tôi bỗng nghĩ xa xôi về những bất trắc của cuộc sống. Về sự mong manh của kiếp người. Về khoảng thời gian ấu thơ mẹ con được chung mái nhà. Tôi nhớ về má tôi. Má tôi hẳn cũng đã vất vả chật vật nhiều với năm đứa con sàn sàn tuổi, hay đau ốm và thích chí chóe với nhau suốt ngày. Nên má ít ôm ấp, hôn hít lũ con, cũng hiếm khi dành cho tôi lời ngọt ngào thân mật. Để đến tận bây giờ tôi vẫn còn trách má về sự “thiếu sót” ấy.

Tôi hình dung ra con mình, giờ này chắc đang an toàn ở nhà trẻ hay trường học. Nhưng nỗi bất an lướt qua thì rất thật, mồn một những cái tin về đủ thứ tai nạn rình rập... Tôi nhớ tối qua mình đã la con vì mấy cái lỗi lặt vặt mà trẻ con luôn mắc phải. Ăn cơm rơi rớt xuống sàn. Làm lem mực ra tập. Đánh mất vài miếng lắp ghép trong bộ đồ chơi mới sắm… Tôi nhớ ánh mắt có lúc buồn bã, có hôm sợ sệt của con mỗi khi mẹ lên cơn “tam bành”…

Bỗng dưng tôi thấy mình mong mau đến buổi chiều. Bươn bả chạy về đón con. Ôm chúng vào lòng. Nói với con rằng, mẹ yêu con rất nhiều. Mẹ sẽ bớt la mắng con, để thời gian mẹ con mình sống cùng nhau ngập ngời niềm vui, nâng niu từng ngày, từng ngày, con nhé.

Bởi vì cuộc đời tưởng đâu dài rộng thế, nhưng hữu hạn và cần lắm những yêu thương…

Theo PNO

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI