Hạnh phúc lắm khi con có mẹ

Mẹ của ta cũng hay khóc, những lúc ta làm điều gì khiến mẹ giận rồi khóc ta lại cảm thấy hình như mình đã sai thật rồi. Lúc đó chỉ muốn úp mặt vào lòng mà khóc theo và nói câu xin lỗi.

banner ads

Mẹ của ta một mình đi mua cái nón bảo hiểm cho ta hồi nào không biết, nhìn cái nón trông xấu quá mức quy định, chẳng khác nào một trái dừa khô nhưng lại là một trong những cái thuộc loại đảm bảo an toàn nhất của hãng. Dù đồng lương giáo viên ít ỏi, mẹ vẫn mua cái nón bảo hiểm gần 500 nghìn đồng cho ta.

Mẹ của ta lúc bắt đầu tập gõ văn bản trên máy tính, chỉ một dòng chữ "Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" mất gần hai phút. Đến khi lỡ bấm nhầm phím nào đó mất tiêu hết, màn hình trắng tinh lại xị mặt như em bé lên ba bị ai lấy mất đồ chơi rồi cất giọng: “Ủa, mẹ mới gõ mà đâu mất tiêu rồi hả Cọp”. Cái dòng đó mình gõ chưa được 10 giây, lúc ấy nhìn đôi mắt của mẹ trông mà thương đến thấu xương thật.

5714-img4666zzqg.jpg

Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi có mẹ trong đời

Mẹ của ta cũng lắm lúc dễ thương đến muốn nựng mỗi khi giáp mặt, lắm lúc lại khắt khe, nhất là những chuyện liên quan đến lễ nghĩa. Ta là con trai, chưa gì hết mà cứ dạy và dặn dò chẳng khác nào chuẩn bị đi ở rể vậy. Lần nào từ Sài Gòn về quê thăm mẹ, ngồi vào bàn ăn là những học thuyết “ở rể” bắt đầu được truyền giáo, nào là ngồi chung với những người lớn như ba má vợ tương lai phải thế nào, phải gắp cái gì cho người lớn, cái gì cho mình, mà gắp thì phải gắp như thế nào, muỗng múc canh, múc nước chấm phải để ra làm sao. Có lẽ vì là con một trong nhà nên từ nhỏ cũng hơi được cưng một chút nên một vài hình thức được xí xóa khi chỉ sinh hoạt chung với ba mẹ, còn đến khi ra ngoài xã hội phải đúng mực, thế nên mới dạy kỹ như vậy, theo như mẹ nói “Để tránh sau này con có vì gái mà đi ở rể, mẹ cũng không mất mặt”.

Mẹ của ta cũng tâm lý. Mẹ sợ chuyện mẹ chồng con dâu sau này lỡ không tốt sẽ làm cho ta khó xử nên cứ dặn dò rằng nếu gặp cô gái nào ưng ý, có ngỏ lời thì cứ nói thẳng với cô ấy là mẹ không bắt phải sống chung với nhà chồng, hai đứa cứ ở trên Sài Gòn sống và làm việc vì dễ phát triển sự nghiệp. Một hai tuần dắt cháu nội về cho mẹ bồng bế, mẹ ở một mình rồi cũng quen, như thế là đủ làm mẹ vui. Mỗi lần nói “Con thương mẹ nhất” được đáp lại “Đừng cho mẹ vào những con số, biết đâu sau này mẹ đội sổ trong danh sách yêu thương của con", thấy mà thương mẹ thật.

Mẹ của ta cũng hay khóc, những lúc ta làm điều gì khiến mẹ giận rồi khóc ta lại cảm thấy hình như mình đã sai thật rồi. Lúc đó chỉ muốn úp mặt vào lòng mà khóc theo và nói câu xin lỗi. Hình như cũng mấy năm rồi kể từ lần cuối cùng ta làm gì đó sai mà khiến mẹ phải rơi lệ. Với mỗi người, phận làm con thì trong thâm tâm dù thế nào cũng luôn tồn tại một điều mong mỏi cơ bản, rằng ba mẹ luôn được khỏe, hạnh phúc và sống lâu.

Theo VnExpress

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI