Chúng ta quen biết nhau thật tình cờ, cảm giác gần gũi và thân quen nơi anh đến từ ngay cái nhìn đầu tiên. Ai cũng bảo làm dâu khổ lắm, nhưng nhờ vậy mà em thấy mình sống có trách nhiệm và biết quan tâm nhiều hơn. Em tập cách làm quen với nếp sống, nếp ăn mới của gia đình anh, mối quan tâm của em bây giờ không chỉ là hai đứa mình mà thêm năm người nữa.
Nhờ sự quan tâm động viên của anh đã giúp em vượt qua tất cả
Ngày đầu làm dâu, em có chút vụng về và mệt mỏi, nhưng chính sự quan tâm và động viên của anh giúp em vượt lên tất cả. Đôi tay thô ráp ấy luôn siết chặt tay em mỗi khi ta bên nhau. Anh là bờ vai, là lồng ngực bình yên cho em dựa dẫm, đôi lúc em tự cho phép mình cái quyền lãng quên tất cả mọi người xung quanh, chỉ cần anh cạnh bên là đủ đầy.
Ấy vậy mà, có đôi khi anh rất đáng ghét với mớ nguyên tắc cứng nhắc và cổ hủ, khó yêu và khó chiều những lúc căng thẳng vì công việc. Thỉnh thoảng, anh cau có như ông già khi em đãng trí hay vụng về. Vào một thời điểm khác, anh lại biến thành đứa trẻ con nhặng xị, thích mè nheo và chiều chuộng mọi yêu cầu của em. Người khiến em khóc nhiều nhất chính là anh, khóc vì những giận hờn vô cớ, những âu lo anh không thấu hiểu và khóc vì thấy mình hạnh phúc.
Đôi khi em ước rằng, em mãi là cô dâu xinh đẹp của anh
Đôi khi em ước rằng thời gian sẽ dừng lại tại một khoảnh khắc nào đó. Vợ chồng mình sẽ chẳng bao giờ già đi, em sẽ mãi là cô dâu xinh đẹp của anh, những ngón tay ấm vẫn cứ mềm mại đan cài vào nhau như thuở ban đầu.
Máy ảnh hẳn là phát minh kỳ diệu nhất của con người. Em có thể lưu lại ký ức, vẽ lại niềm vui và cả những nỗi buồn của chúng ta. Sau mỗi khoảnh khắc, anh và em sẽ trở thành “thì quá khứ” của hiện tại. Đứng trong khuôn hình ấy mãi mãi là tuổi trẻ, mơ ước, hạnh phúc, hi vọng và trên hết là tình yêu của chúng ta.
Theo Vnexpress