Chia tay anh xong em thấy lòng trống trải vô cùng
Em với anh, hai con người, hai suy nghĩ, hai mục tiêu. Con đường em đi được trải bằng thảm đỏ, cái gì cũng có ba mẹ rồi anh lo, đến cả việc học em cũng chỉ cần học cho có bằng xong rồi được vào làm trong một công ty nhà nước có tiếng, gắn thêm cho mình cái mác con ông cháu cha, có nguyên cây đại thụ chắn gió chẳng lo chẳng nghĩ. Còn anh thì sao nhỉ, là một anh chàng khá thư sinh, nhìn mặt baby, mang nhiều suy nghĩ cũng buồn cười “Anh mà có tiền sẽ đi nâng mũi đầu tiên”. Lúc mới biết anh, em nghe cũng buồn cười rồi dần quen.
Em là dân nghiện phim, phim nào mới ra là lôi anh đi xem cho bằng được, lại thích xem hành động kinh dị, mang nguyên túi bắp rang vào, em ngồi mắt cứ dí lên màn hình, còn anh chăm chỉ ra dáng, ngồi đút em ăn, nước đưa đến miệng. đến cảnh kinh dị là y như rằng anh sẽ lấy tay che mắt em lại, bảo rằng “Ghê lắm, xem xong sẽ mất ngủ”. Em vốn sợ ma mà, dù không biết con ma như nào. Mình cùng đi siêu thị, nào là bàn chải đánh răng, khăn…, cái nào cũng có cặp; rồi cùng ăn cơm gà xối mỡ, canh rong biển. Em quen rồi cảm giác có anh bên cạnh, dựa vào anh mà quên rằng anh cần gì ở em.
Em vô tư quá để rồi khi nhận ra được cảm giác gì đó khang khác, rằng anh không còn chăm em như trước nữa, bỗng nhiên em thấy mất mát một điều gì đó. Do sĩ diện em thốt ra câu “Mình chia tay anh nhé” nhẹ nhàng, không lời trách móc, nặng nhẹ. Em và anh rẽ về hai hướng, chia tay nhau rồi em bỗng thấy lòng trống trải, sợ phải vào rạp ngồi một mình, em như lạc lõng chới với trong mọi hoàn cảnh nhưng phải cố gắng cười rồi tự nhủ với bản thân "Không sao đâu, ổn thôi mà”.
Tưởng đâu mọi chuyện có thế nhưng giờ gặp lại anh, em chỉ muốn được anh ôm vào lòng, được yêu thương, muốn được khóc như đứa trẻ, muốn cùng anh làm lại từ đầu. Vậy mà em đã không làm thế, vẫn che đi cảm xúc dâng trào cuồn cuộn trong tim. Em không muốn mình bị thương hại nên chọn cách ra đi để quên và cũng là để thực hiện ước mơ của mình. Đất Quy Nhơn - nơi em bắt đầu cho mọi thứ, đất Sài Gòn - nơi em chôn giấu tình yêu của mình. Có lẽ đây là cái giá cho sự hờ hững khi em hiểu được anh là một phần trong em, là trái tim của em thì đã không còn nữa.
Đi dưới cơn mưa tầm tã em thấy tim mình lạnh buốt. Anh à, em sẽ mang đi tình yêu này...
Chạy giữa cơn mưa tầm tã của Sài Gòn, gió vẫn thổi, mưa không ngưng rơi, mặt em đau và rát nhưng thấy tim mình lạnh buốt, môi có vị mặn do nước mưa hay cái gì em không biết nữa, cơn mưa kia như muốn gội sạch mọi thứ trong em. Anh à, em sẽ mang tình yêu này, để nó nằm yên mãi mãi anh nhé. Dù biết rằng sẽ khó nhưng em vẫn làm, vì với em tình yêu giờ là thứ gì đó xa xỉ. Buông tay anh ra là đồng nghĩa với mất anh mãi mãi. Em mang đôi nhẫn mình tự tay vẽ ném nó xuống đáy sông. Em yêu anh nhưng tình yêu kia không thể giữ chân em, nếu cho thời gian quay lại em vẫn làm như vậy. Hạnh phúc anh nhé, người đàn ông của em.
Theo Vnexpress