Ngày em ra đi là một ngày trời không u tối nhưng tâm trạng em thì không một chút nắng. Đó là một ngày dài trong tuyệt vọng, đau đớn và sự chai lì của tâm hồn. Một ngày kết thúc cho một mối tình và mở ra cho em một cuộc sống mới, không có anh, để em sống thật với chính mình.
Thiếu vắng em chắc hẳn cuộc sống của anh chẳng dễ dàng gì. Mặc dù những yêu thương mà em trao anh không quá nồng nàn vì em phải kìm nén chúng lại, nhưng cũng đủ để cảm nhận. Bởi em vẫn là như vậy, yêu thương tất cả, cả những gì không thể thương yêu. Anh có nuối tiếc không, khi khiến em phải kìm nén tình cảm của em dành cho anh? Để đến một ngày em trao yêu thương ấy đi? Bởi những hời hợt trong cuộc sống giết dần con người em. Em chẳng đòi hỏi gì, chỉ cần được thương yêu, vậy thôi.
Thật tốt nếu anh có thể quên được em...
10 năm tuổi thanh xuân, quá nhiều để kết thúc một mối tình. Nhưng chưa một ngày nào em ân hận, em tin cuộc sống và nhân duyên có lí do riêng của nó mà chẳng bao giờ cho mình biết tại sao. Em chỉ biết rằng, những sai lầm mình từng mắc phải sẽ là những bài học đáng giá cho sau này. Anh đã yêu em bằng những nông nổi của tuổi trẻ thì hãy trao cho người đến sau sự chín chắn của một người đàn ông, đừng lặp lại những sai lầm từng đẩy mình ra xa nhau. Cô ấy có thể không nhạy cảm như em, nhưng người con gái nào cũng cần được thương yêu nồng nàn anh ạ. Đừng để hình bóng em khiến cô ấy không toả sáng trong anh, đừng để hận thù với em lu mờ lòng tin dành cho cô ấy.
Thật tốt nếu anh quên được em, nỗi đau sẽ dịu vợi đi nhiều. Nếu không quên được em, hãy để em luôn hiện hữu và gợi nhớ những sai lầm của anh, để anh luôn biết mình phải làm những gì. Mỗi con người đều có một tâm hồn khác biệt, những gì mình trao đi chính là những gì mình nhận lại được. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, sống như hôm nay là ngày cuối cùng, để mỗi ngày ta đều vui vẻ hạnh phúc.
Chúc anh luôn hạnh phúc bây giờ và mãi về sau, vì ta không còn chung lối.
Theo Guu