Con nhớ thu Hà Nội lắm

Tôi từng nghĩ bản thân khi đặt chân đến Sài Gòn sẽ có ngày ngẩng cao đầu về nhà nhưng tôi đâu biết được Sài Gòn với tôi xa lạ lắm.

banner ads

Năm tôi mười bảy tuổi, cái tuổi đầy ngổ ngáo, đầy cố chấp và bướng bỉnh. Tôi tự cho mình cái quyền trưởng thành và tự ý quyết định tương lai bản thân, rời Hà Nội, vào Sài Gòn nung nấu ước mơ - một thành phố mà biết bao lần tôi mong muốn được đặt chân đến.

Tôi chán ngán cái thủ đô Hà Nội quen thuộc này, chán ngán cả lối sống cổ hủ, luôn thích áp đặt con cái của bố mẹ. Tôi chán hết thảy. Hơn bao giờ hết, tôi muốn rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

Hiện tại, tôi mười chín, vẫn không trưởng thành hơn bao nhiêu, vẫn cố chấp nhưng lại có những suy nghĩ khác. Hai năm trải nghiệm và lăn lộn ở Sài Gòn, biết bao lần tôi vấp ngã, loay hoay với các chi tiêu cơm áo gạo tiền. Cái đồng lương ít ỏi mà sinh viên làm việc ngoài giờ còn không đủ cho tôi chi trả ba bữa ăn hằng ngày huống chi tiền học. Những lúc bụng đói meo vẫn cố gắng chịu đựng ngồi ôm tập vở học bài, tôi chợt nhớ đến gương mặt mẹ chi ly, tính toán tiền tiêu xài trong nhà, nhớ đến đôi tay bố hằn đầy những vết chai sạn, nhớ đến gương mặt mừng rỡ của tôi trước những món ăn ngon do một tay mẹ nấu bày lên bàn, nhớ cả bố mẹ cả một năm mới có một bộ đồ mới để mặc dịp lễ, Tết…

5801-emnhoginhatmuathuhn1.jpg

Bố mẹ ơi con nhớ mua thu Hà Nội lắm...

Hôm nay, tôi lại để quên áo mưa ở nhà, Sài Gòn bước vào mùa mưa, những cơn mưa bất chợt, xối xả không thể lường trước được. Cả người ướt sũng, trú mưa bên hiên nhà, đôi mắt như vô tình nhìn đến cửa hiệu bán bánh Trung thu. Phải rồi, giờ đang là mùa thu, nhưng với Sài Gòn, khái niệm mùa thu dường như không tồn tại, mùa thu ở Sài Gòn nhường chỗ cho mùa mưa lạnh lẽo mất rồi. Mùa này Hà Nội đẹp lắm, lá vàng rơi đầy, trời cũng trong lạ thường. Các cửa hiệu bán bánh Trung thu và lồng đèn ở khắp nơi. Người người nhà nhà, nô nức đón Tết Trung thu. Đến cả đám trẻ con còn xúng xính mỗi đứa một chiếc lồng đèn. Hồi bé, tôi thích lồng đèn lắm. Cứ nằng nặc bố mẹ mua cho cái lồng đèn điện! Bố mẹ không cho, chỉ mua cho tôi mỗi cái lồng đèn bằng giấy mỏng manh, tôi liền giận dỗi, òa khóc, rồi cả bỏ ăn chui vào giường ấm ức! Khi đó, tôi thấy mình thật đáng thương và tội nghiệp biết bao! Nhưng tôi đâu biết rằng, có ngày tôi còn đáng thương hơn thế biết bao nhiêu!

Cái ấm ức buồn bực của một thời ngây dại đó, sao bằng sự lạnh lẽo mà tôi đang hứng chịu bây giờ. Tôi từng nghĩ bản thân khi đặt chân đến Sài Gòn sẽ có ngày ngẩng cao đầu về nhà nhưng tôi đâu biết được Sài Gòn với tôi xa lạ lắm. Căn phòng trọ nhỏ chỉ có một mình, không có mâm cơm ấm áp, không có các lời dặn dò kĩ lưỡng của bố mẹ, cũng không có cả tiếng càu nhàu mà trước đây tôi vẫn thường rất ghét! Tôi chỉ có một mình và tự gánh vác tất cả. Tôi chợt nhận ra bản thân còn nhỏ bé lắm, vẫn cứ muốn ở cái nơi mà bản thân đã quen thuộc và gắn bó, vẫn cứ muốn ở trong một mái nhà có bố có mẹ.

Tôi thèm lắm cái hương vị phở do chính tay mẹ nấu vào những ngày mưa. Bát phở nghi ngút khói làm ấm cả lòng người. Tôi nhớ lắm cái lồng đèn giấy năm xưa mà tôi từng vứt bỏ, được bố nhặt lại và cất trong tủ đồ chơi của tôi. Tôi nhớ lắm lời dặn hay kể cả câu trách câu mắng của bố mẹ. Nhớ cả những con đường ngập tràn màu nắng hòa chung với những chiếc lá vàng!

Theo ngoisao

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI