Con mong mùa xuân mới sẽ ửng nắng hồng!

Năm cũ sắp qua rồi, năm mới lại sang, mọi người ồn ào bàn tán mua gì ăn tết, chơi gì ngày tết, mặc gì ngày tết, còn con và con trai con bao năm rồi cũng chẳng biết vui gì khi tết đến.

banner ads

Mẹ của con, cho phép con gọi thân mật như vậy, như cách con vẫn gọi mẹ hồi anh ấy còn sống. Hơn 10 năm rồi kể từ sau ngày anh ra đi, con vẫn muốn gọi mẹ là mẹ mà không muốn có sự cách biệt với hai tiếng: "mẹ chồng". Con biết mẹ rất ghét con, nhiều khi con cũng tự hỏi: "Sao mẹ lại ghét con quá vậy", rồi con nhận ra mẹ ghét con đơn giản chỉ vì nhà con nghèo, không xứng với gia đình mình, thêm nữa vì con mà con trai của mẹ phải ra đi quá sớm.

Mẹ đâu biết nghèo nào phải là cái tội, mẹ cũng đâu biết hai người đàn bà cùng chung một nỗi đau và sự mất mát, nhưng sự chịu đựng của mẹ đâu có to lớn bằng nỗi đau trong con, nó âm ỉ cháy khi màn đêm buông xuống. Mẹ đâu biết con đã khóc, gào thét, hận bản thân mình biết bao nhiêu.

12028-09c162loitaidanba.jpg

Ảnh minh họa

Mẹ cũng là phụ nữ, hẳn sẽ hiểu nỗi đau trong con như thế nào. Con sống mà chẳng như sống, chết chẳng chết được, chẳng phải trước đây con từng nói: "Nếu mẹ hứa với con một điều duy nhất đó là nuôi cháu khôn lớn giúp con, hẳn ngày này năm sau cũng là ngày giỗ của con". Con nào muốn con trai mẹ ra đi sớm thế này đâu, nếu biết trước con cũng đâu có làm anh ấy khổ, con cũng không hề muốn mẹ khổ, mẹ ơi.

Sau những năm tháng đi qua, sau những nỗi đau chưa hề phai nhạt, giờ là lúc con hiểu: Lỗi lớn nhất của con là đã yêu con trai mẹ. Con không trách mẹ, không trách bất cứ ai, chỉ mong mẹ hãy hiểu lòng con. Mẹ ghét con cũng không sao hết, con xin nhận, nhưng xin mẹ đừng ghét con trai bé bỏng của con. Mẹ hãy thương cháu bởi cháu vẫn còn nhỏ quá, nào có hiểu được vì sao mẹ ghét con đâu? Hãy để tuổi thơ của cháu được hồn nhiên mẹ nhé.

Ngày về làm dâu của mẹ, con đã rơi nước mắt vì hạnh phúc, vì được yêu thương và chăm sóc cho con trai mẹ, vì biết chặng đường phía trước của con sẽ gian nan. Quả thật chẳng khi nào nước mắt con ngừng rơi khi sóng gió luôn rình rập và bủa vây con. Con lái chiếc tàu mà chẳng có một ai đồng hành, gục ngã khi mưu sinh cũng chẳng ai nâng dậy. Con đã đi một con đường rất dài, rất xa mà cảm giác chưa bao giờ mẹ hỏi một câu: "Cuộc sống ổn không".

Con thèm được sự quan tâm, thèm cảm giác được chia sẻ hơn là cảm giác nghèo hèn hiện lên trong suy nghĩ và ánh mắt của mẹ. Mẹ ơi! Con luôn mong, luôn hy vọng mẹ hiểu rằng sau khi mất chồng, cuộc sống của con đã rẽ sang một ngả khác, mọi người trong xã hội cũng nhìn con với ánh mắt khác, ngay cả những người thân yêu trong gia đình cũng nhìn nhận con theo cách mọi người nghĩ ra kia mà. Con không buồn đâu bởi cuộc sống đã dạy con nhiều điều, đó là trưởng thành hơn và đừng gục ngã.

Năm cũ sắp qua rồi, năm mới lại sang, mọi người ồn ào bàn tán mua gì ăn tết, chơi gì ngày tết, mặc gì ngày tết, còn con và con trai con bao năm rồi cũng chẳng biết vui gì khi tết đến. Con sợ hãi cái gọi là niềm vui. Bao năm qua đi con chỉ muốn nói một câu thành thật nhất: "Con xin lỗi mẹ, vì con mà con trai mẹ không sống để báo hiếu, vì con mà anh ấy phải chết". Con mong rằng sau lời xin lỗi mẹ cho con một mùa xuân trọn vẹn được không mẹ? Con mong trời hửng nắng mẹ ơi.

Theo Vnexpress.net

(*) Tít đã được yeutre.vn đã đặt tít lại

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI