Còn chị, cho đến chết, chị cũng không bao giờ quên giây phút chị quyết định chối bỏ hai đứa con đầu lòng...
Cho đến chết chị vẫn không nguôi được nỗi dằn vặt trong lòng khi đã bỏ thai 2 lần
Lần đầu tìm đến địa chỉ này , chị vẫn nhớ như in.
Chị đi mấy vòng mắt lấm lét nhìn vào phòng khám lố nhố người đứng ngồi, bóng áo trắng thấp thoáng. Phải gần một tuần sau chị mới dám bước vào trong, khi phòng khám đã vắng, chị còn không dám bỏ khẩu trang ra khỏi mặt.
Chị run run hỏi: “Em muốn phá thai, làm có lâu không ạ và xong xuôi em có thể về ngay không?”. Cô tiếp tân không ngước mặt lên, trả lời như cái máy: “Nhanh thôi, xong rồi nằm tí là về được nếu thấy khỏe”. Chưa bao giờ chị sinh con cả, bây giờ cũng vậy, nhưng cái cảm giác kim loại lạnh buốt cà vào da thịt vẫn khiến chị rùng mình. Nỗi đau thể xác không thể nào bằng nỗi đau tinh thần.
Chị, hồi đó mới 19 tuổi, nhắm chặt mắt, hay bàn tay bám chặt vào hai bên giường, không dám khóc, chỉ nghĩ trong đầu: “Tha thứ cho mẹ”. Đó là khi người ta 19 tuổi. Nỗi đau qua cũng nhanh thôi, và chị chỉ nhớ đến giọt máu của mình mỗi khi thấy buồn.
Lần thứ hai, anh đưa chị đi.
Lần này, anh vào hẳn bàn tiếp tân và làm “thủ tục” như một đức ông chồng đàng hoàng. Chị cũng không phải che khẩu trang như lần trước. Bước vào phòng thủ thuật, chị vẫn run như cầy sấy, những dụng cụ kim loại vẫn sắc lạnh.
Lần này, vì thai đã lớn, nên chị nghe mấy người làm thủ thuật nói với nhau, phải “cắt” nhỏ thai nhi ra mới có thể lấy hết ra được. Nếu không, sẽ ảnh hưởng đến mẹ. Những người áo trắng làm việc này nhanh nhoay nhoáy, chị thì vẫn khép chặt mắt không dám mở, cũng chẳng dám kêu la.
Xong, chị đau như dại, nằm rên như mèo kêu. Anh nắm chặt tay chị, vỗ về. Chị thấy ghét khủng khiếp con người này, người đã hứa hẹn sẽ để chị trở thành mẹ danh chính ngôn thuận, nhưng lại dẫn chị đến đây vì “mình chưa có điều kiện để nuôi con”. Hai tháng sau đó, chị chính thức chia tay.
Những đêm sau đó chị hay nằm mơ.
Trong cơn mơ, có một đứa trẻ tay cầm chén, không manh áo che thân, mặt mày nhếch nhác cứ đi theo chị không nói gì. Có lần, nó nhìn chị với ánh mắt căm hận.
Trong những giấc mơ chị hay thấy hình hài thai nhi không còn nguyên vẹn hay hiện về
Lần khác, chị thấy mình nằm trên chiếc giường trắng toát, dính máu. Dưới sàn nhà là những hình hài đã hoàn chỉnh, ngọ nguậy đòi sống khi bị ép chết. “Nó” nằm trên sàn nhà tắm, tay chân ngọ ngoậy, chớp mắt, cái miệng nhúc nhích. Nhưng “nó” chỉ cựa quậy thêm vài giờ nữa rồi... đi.
Đó hẳn là cái thai 6 tháng mà chị để người ta cắt nó ra từng khúc nhỏ để “sạch” tử cung. Đó là thời gian khủng hoảng đối với chị, bởi chị vừa sợ vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao. Chị bị trầm cảm nặng. Năm đó, chị thi trượt tốt nghiệp đại học vì cứ nhìn vào sách là hình ảnh đứa bé lại hiện lên…
Nghe theo lời mách bảo của những người mẹ từng lầm lỗi, chị gửi hai đứa trẻ vắn số chị đã tước bỏ sự sống lên chùa .
Những đứa trẻ đã có tên. Giấc mơ đã không còn quấy quả. Chị lên chùa, ngồi lặng hàng giờ, người quét chùa rì rầm kể: những đứa trẻ dù là linh hồn hay là người sống, đều là những tâm hồn ngây thơ và khao khát được yêu thương. Chúng thực sự rất cô đơn trong thế giới linh hồn và chỉ có mẹ là người thân yêu nhất. Vì thế, chúng luôn đi theo, bám lấy mẹ vì rốt cuộc chỉ có người mẹ mới che chở cho con mình.Các con đi theo và mong chị che chở ư? Vậy mà đã có lúc chị quên mất con mình, chối bỏ chúng như là tìm cách giải thoát.
Chị nhớ như in lời cô bạn thân thiết nhất đã ở bên cạnh chị khi chị đau quằn quại sau lần phá thai thứ hai: “Mày có lương tâm hay không? Mày có biết, mày đau một thì con mày đau mười. Đau như thế này thì bõ bèn gì so với những đứa trẻ không biết giờ này đang lạnh lẽo ở đâu?”.
Đã mười năm trôi qua kể từ những ngày kinh hoàng đó.
Chị may mắn đã có một gia đình nhỏ với hai đứa trẻ. Hai lần phá thai chui nhưng may là chị không bị bất kỳ di chứng nào. Hàng tháng, chị vẫn lên viếng chùa. Chị đi theo đoàn từ thiện do nhà chùa tổ chức, cùng với các phật tử chăm sóc những đứa trẻ bị bỏ rơi. Nhìn những đứa bé xinh xắn, cứ quấn lấy người khi được ghé thăm, chị rớt nước mắt. Chúng, dù cũng bị bỏ rơi, nhưng dù sao cũng được sinh ra trên cuộc đời này. Nếu cha mẹ không thương, thì có nhiều tấm lòng sẵn sàng rộng mở yêu thương che chở. Các con chị kém may mắn hơn, mong các con siêu thoát và được đầu thai cho trọn vẹn kiếp người.
Sưu tầm