Người ta sẽ không ngừng đặt câu hỏi tại sao tôi lại chọn con đường này, và thắc mắc rồi đặt giả thiết về cuộc đời tôi. Nhưng tôi đã quá quen rồi, tôi phải tập cho mình thói quen ấy, phải tập phản ứng với tất cả các câu hỏi, không nề hà, phiền lòng trước những ánh mắt ngạc nhiên ấy. Tôi mặc kệ.
Tôi mặc kệ việc bị xã hội coi thường vì không chồng mà chửa. Ảnh minh họa
Điều tôi lo lắng nhất chính là chuyện tương lai, sau này, tôi sẽ trả lời con tôi như thế nào khi con cũng hỏi những câu hỏi như thế!
Tôi vốn là một người con gái xinh đẹp. Nhưng yêu đến mối tình thứ 3 cũng vẫn không ra đâu vào đâu. Người thì bỏ tôi đi lấy vợ, người thì tình yêu lâu ngày nhạt dần. Còn người tôi xác định cưới thì bị gia đình tôi ngăn cấm.
Và tôi đã chán nản, từ bỏ tình yêu của mình. Tôi không còn nghĩ đến chuyện yêu nữa. Khi đó tôi nghĩ, làm mẹ đơn thân hay xin con của một người đàn ông nào đó cũng là một cách tốt, để bố mẹ tôi phải đau khổ vì đã ngăn cấm tình yêu của con cái.
Tôi quyết định không lấy chồng, để cho tuổi thanh xuân của mình trôi đi. Tôi cứ sống như vậy cho tới khi tôi 33 tuổi, cái tuổi mà người ta nói ‘bố mẹ đuổi cũng không đi’.
Tôi mặc kệ, chấp nhận tất cả, trở thành người phụ nữ độc thân trong ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người. Bố mẹ tôi lo lắng, đau khổ vì con gái, sợ con gái sẽ ở vậy và bây giờ bố mẹ mới thấy, quyết định ngăn cấm con là sai lầm.
Bước sang tuổi 33, không còn cái tuổi mơ mộng nữ rồi. Kiếm được người chồng còn quá khó chứnói gì chuyện kén chọn, yêu đương. Tôi chấp nhận số phận vì tôi chọn con đường này, làm mẹ đơn thân. Nhiều người hỏi tôi vì sao, tôi chỉ cười.
Đơn giản vì tôi thích vậy, có gì đâu mà giải thích. Nhiều người bạn nhìn tôi bằng con mắt lạ lẫm, nhìn con tôi thấy ái ngại vì họ nghĩ, tôi là người đàn bà không ra gì, đi xin con người khác, không chồng mà chửa.
Nếu như ngày trước, chuyện không chồng mà chửa đáng ngại thì bây giờ mọi chuyện đã khác. Xã hội đã thay đổi, chuyện đó không còn quan trọng nữa. Người ta cũng thoáng hơn với chuyện làm mẹ đơn thân.
Tuy vậy, vẫn còn một số người nhìn những người làm mẹ không có chồng một cách thảng thốt. Họ coi đó là những người lạ thường, lấy chồng không lấy lại sinh con không cho con có bố. Thực ra, mỗi nhà mỗi cảnh.
Ai chẳng muốn con mình được sinh ra có cha. Ảnh minh họa
Ai chẳng muốn con cái có bố, chỉ là, họ không thể làm được hoặc là vô tình họ phải chịu cảnh như vậy. Hạnh phúc ư, có ai mà không mong được hạnh phúc, nhưng có phải ai cũng mong là được đâu. Thế thì thế giới này làm gì có chuyện khổ đau và nước mắt muộn màng.
Tôi biết ,trong con mắt nhiều người, tôi và một số chị em chọn cách làm mẹ đơn thân vẫn bị coi thường, thậm chí là kì thị. Không thế mà nhiều ông bố bà mẹ thời nay không đồng ý cho con họ lấy người chỉ có mẹ hay sao?
Người ta bảo sẽ thoáng hơn nhưng thực chất, nếu rơi vào trường hợp của gia đình họ, con họ phải kết giao với những người như vậy, họ sẽ lăn tăn suy nghĩ, không thoáng được.
Theo Eva