Chị vừa mở cửa hàng kinh doanh ăn uống. Chị tự đứng bếp hay có người khác phụ giúp?
Tôi không đảm đang trong chuyện làm bếp vì làm công việc này cần phải có nhiều thời gian và có tâm nữa. Nhưng với lượng công việc của tôi hiện nay thì không thể nào ở trong bếp nấu nướng được. Tính tôi không quen với sự tỉ mẩn, nhưng tôi lại là người sành ăn. Kinh doanh ẩm thực thì chỉ cần có sự nhạy cảm về vị giác, còn nấu ăn ngon thì mình có thể tìm ở một đầu bếp giỏi làm cho mình là được. Tôi thích làm việc liên quan đến chất xám nhiều hơn là chân tay.
Con trai chính là điểm tựa lớn nhất giúp Thanh Vân vững vàng sau đổ vỡ hôn nhân.
Có một câu châm ngôn nước ngoài tôi rất thích là: "Hãy làm việc thông minh hơn chứ đừng làm việc chăm chỉ hơn". Đích cuối cùng là hiệu quả công việc, vậy nên hãy làm như thế nào để vẫn lo được cho bản thân và giữ sức khỏe. Với hoàn cảnh hiện tại, sức khỏe với tôi là rất quan trọng vì tôi còn phải lo cho bố mẹ và con trai nữa.
Một mình nuôi con, tự hoạch định cuộc sống cho mình được đầy đủ... kể ra chị cũng là người giỏi giang, tháo vát đấy chứ?
Hiện tại thì tôi vẫn chưa mua được nhà đâu. Tôi đang ở nhà của bố mẹ mà. Mẹ tôi cũng bị bệnh nữa nên tôi phải có trách nhiệm lo cho bố mẹ. Đến một lúc nào đó cũng phải ở riêng thôi, nhưng phải đợi có nhà đã.
Nếu so với các bạn cùng lứa, như Hoàng Thùy Linh chẳng hạn, đã có nhà cửa, xe đẹp... chị có chạnh lòng không?
Mỗi người sinh ra có số phận hết rồi. Nếu so với xung quanh thì mình còn thua nhiều người lắm. Nhưng mỗi khi đi làm từ thiện, tôi cảm nhận được mình vẫn còn hơn rất nhiều người nên tôi cân bằng chuyện được-mất rất tốt. Chưa bao giờ tôi đặt lên bàn cân cuộc sống của mình với người khác. Vì họ có những thế mạnh mà mình không có thì chưa bằng họ là điều đương nhiên thôi.
Chị có nghĩ, nếu hôn nhân của chị không đổ vỡ thì cuộc sống của chị sẽ tốt hơn?
Tôi không nghĩ vậy. Tôi cho rằng, quá khứ là điều xây dựng nên tương lai, nên không được phép chối bỏ hay phủ nhận nó. Từng có thời điểm tôi ở trong cảnh tay trắng hoàn toàn, nhưng rất may mắn là tôi chưa bao giờ rơi vào tình trạng nợ nần vì dù có như thế nào thì tôi cũng không bao giờ đi vay ai cả. Tôi làm gì cũng phải có một quá trình dài tích góp, tích lũy rồi mới đi lên. Kể cả kinh doanh cũng vậy, hoàn toàn là từ vốn liếng dành dụm được. Có ít thì kinh doanh nhỏ trước đã. Nhà chưa có nhưng cũng không muốn mua trả góp. Với nghề MC cũng vậy, tôi không muốn dựa vào scandal mà cứ lẳng lặng làm, xây từng viên gạch một để có vị trí như bây giờ.
Tôi có cảm giác chị thuộc tuýp người thích sự an toàn hơn là mạo hiểm?
Đúng vậy. Tôi chấp nhận an toàn để được ít hơn so với việc "liều mới được nhiều". Từ bé tôi vốn là người sợ rủi ro. Trong học tập sợ bị điểm kém nên lúc nào cũng phải giành điểm thật cao. Nhưng cuối cùng tôi lại vướng vào cái rủi ro lớn nhất cuộc đời là đổ vỡ hôn nhân. Giờ chiêm nghiệm lại, tôi phát hiện trong mỗi con người có một năng lượng rất khủng khiếp, để khi mình ngã thì nguồn năng lượng đó sẽ đẩy mình lên có sức mà chạy tiếp. Như con chim sợ cành cong, giờ tôi rất sợ ngã nên cứ phải lò dò từng bước một. Rất may là con đường tôi đi một mình đó không bị đi xuống mà có bậc thang để đi lên.
Nhìn lại cuộc hôn nhân của chị, người ta nói rằng, vấn đề của chị còn nằm ở chỗ kết hôn sớm và người bạn đời khi đó cũng quá trẻ. Chị thấy sao?
24 tuổi kết hôn, với một người làm nghệ thuật như tôi thì đúng là sớm thật. Càng ngày tôi càng nhận ra, sự bồng bột sẽ phá hoại nhiều thứ trong tương lai. Người trẻ nên suy nghĩ kỹ trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân. Ở nước ngoài, họ có con rất muộn vì muốn mọi thứ ổn định rồi mới sinh con để con cái có cuộc sống ổn định và chắc chắn, nhưng mình thì ngược lại. Có con rồi mới ổn định thì đó là điều rất sai lầm.
Ý chị nói, cuộc hôn nhân khi đó là bồng bột?
Cũng không hẳn vậy, nhưng ở thời điểm đó thì nó là sự lựa chọn tốt nhất của tôi. Giờ mọi chuyện đã qua rồi, tôi nghĩ, mình không được phép coi thường hay chế nhạo quá khứ. Hãy coi đó là bài học cuộc sống để mình bước qua, đi tiếp và cẩn trọng hơn. Tuổi trẻ thì ít người không sai lầm lắm. Dù sao cũng có một cái lợi là, có con sớm khiến tôi trưởng thành hơn.
Lúc tôi bế con ra khỏi nhà là hai bàn tay trắng và mang theo một nỗi buồn rất lớn về cho bố mẹ. Đó là điều tôi không thể tha thứ được cho mình. Trong cuộc hôn nhân giữa tôi và chồng cũ, không cần biết ai sai, nhưng việc để lại cho con mình một tương lai mịt mù thì bản thân tôi chính là người có lỗi. Lẽ ra phải tìm cho con một người cha để con mình yên tâm phát triển và lớn lên nhưng tôi đã không làm được. Đến bây giờ tôi vẫn dằn vặt về chuyện này.
Vân Hugo hiện đang sở hữu một quán ăn chuyên về gà và một quán trà.
Hiện tại, mối quan hệ của chị với chồng cũ thế nào?
Chúng tôi không liên lạc với nhau, ngoại trừ những gì liên quan đến con. Hàng tuần tôi vẫn đưa con về bên nội chơi. Ông bà rất quý cháu và thương tôi lắm.
Nuôi con một mình, chị làm thế nào để cân bằng sự thiếu hụt tình cảm cho con?
Thực ra thì con tôi thiếu hụt gì nhỉ? Bên cạnh con vẫn có đầy đủ người thân, hàng tuần được gặp bố và ông bà nội, được quan tâm chăm sóc và yêu thương. Bé rất hiếu động và hài hước. Lúc học mẫu giáo, mỗi khi tôi đi công tác xa, con đòi phải có mẹ ở bên thì tôi nói, mẹ phải đi làm để có tiền mua sữa cho con. Giờ con đã vào lớp 1 rồi, tỏ ra là một người đàn ông chững chạc và nhạy cảm, bảo "con không uống sữa nữa nên mẹ không phải đi làm kiếm tiền nữa đâu". Những lúc ấy, tôi tâm sự, giải thích cho con hiểu và con sẽ không lặp lại những đòi hỏi hay mè nheo lần thứ hai. Lúc nhỏ, tôi là chỗ dựa của con, còn hiện tại, con trai chính là người đàn ông để tôi làm điểm tựa.
Những lúc một mình, chị có bị đối diện với cảm giác cô đơn?
Tôi thuộc tạng người tính cách như thế nào thì sẽ thể hiện ra bên ngoài y như thế. Nhưng đó là ban ngày, còn ban đêm tôi là một người hoàn toàn khác. Cho nên tôi chỉ mong cuộc sống không có đêm, chỉ có ngày để công việc cuốn mình đi. Tôi sợ cảm giác bóng đêm trùm lên khi con ngủ rồi. Đó là lúc tôi hay phải suy nghĩ nhất.
Thông minh, xinh đẹp, có công việc ổn định, lẽ nào việc tìm một người đàn ông phù hợp với chị lại khó đến thế?
Chuyện này cũng phải tùy duyên chứ không phải cứ muốn là được đâu. Tôi đã quen với việc tự thân cố gắng, vượt qua những mệt mỏi trong cuộc sống rồi. Càng lớn thì người ta càng có nhiều nỗi buồn và thích thu mình lại chứ ngày xưa thích chia sẻ lắm. Giờ mà chia sẻ thì vô hình lại trao nỗi buồn cho người khác, nên tôi tâm niệm, chỉ chia sẻ niềm vui và hạn chế những nỗi buồn.
Theo Gia Đình Xã Hội