“Ối ít quá, tình trạng không khả quan lắm, về nhà cố gắng uống nước thật nhiều, 2 ngày sau tái khám siêu âm lại, nếu ối vẫn ít thì phải mổ sớm” – lời bác sỹ vẫn còn văng vẳng bên tai, còn mẹ thì bước ra khỏi bệnh viện với tâm trạng thất thần và khoé mắt cay cay vì những suy nghĩ xoay vòng của lần đầu tiên mang thai nhiều bỡ ngỡ!
Bé yêu của mẹ Dory Dora.
Mẹ về nhà uống thật nhiều nước, con có biết là ngày hôm đó mẹ uống nước đến bụng căng cứng và cảm giác không thở nổi nhưng mẹ vẫn cố gắng, cố vượt qua để cho con được thêm thời gian ở trong bụng mẹ – môi trường phát triển tốt nhất của con cho dù thêm được 1 ngày mẹ vẫn phải cố hết sức.
May mắn thật sự đã đến, bác sỹ thông báo nước ối đã đạt mức bình ổn trở lại. Mẹ nhớ rõ mẹ đã khóc vì vui mừng, cảm ơn bác sỹ rối rít như một đứa trẻ con được gói bim bim yêu thích.
38 tuần rưỡi, đêm đó mẹ đau gò từng cơn, mẹ biết con đang muốn gặp mẹ, mẹ cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể nhưng lại càng trở nên lóng ngóng vô cùng. Cơn đau mỗi lúc một khó chịu, vì không muốn ba của con lo lắng nên mẹ gắng sức tỏ ra bình thường cho ba con tập trung vào việc chuẩn bị cho mẹ vào bệnh viện .
Năm giờ sáng, mẹ có mặt ở bệnh viện, bác sỹ nói mẹ vẫn chưa thể sinh được vì cửa mình còn hẹp lắm, thể là bác sỹ khuyên mẹ đi lại nhiều cho dễ sinh, cứ 20 phút mẹ lại vào cho bác sỹ khám lại và luôn nhận được những cái lắc đầu không như ý, cơn đau mỗi lúc một dồn dập, mẹ cắn chặt răng nhưng nước mắt vẫn cứ rơi ra vì cơn đau vượt ngoài suy nghĩ của mẹ. Cô y tá cũng sốt ruột theo và luôn miệng nhắc “chị đừng khóc, không tốt cho chị và em bé đâu”, xung quanh thì ông bà nội ngoại của con cũng lo sốt vó vì lần đầu tiên có cháu, mẹ nhớ rõ mẹ dù rất đau nhưng vẫn cố cười trong nước mắt để mọi người đỡ lo lắng, “con không muốn khóc đâu, tại nước mắt cứ chảy ra vậy đó, mọi người đừng lo”. Con thấy mẹ có mạnh mẽ không nhưng thật sự mẹ lo lắm, mẹ không biết mình sẽ còn gắng gượng được đến lúc nào.
Đến 22h30, sau 17 giờ đồng hồ chống chọi với các cơn gò thì mẹ thật sự đuối sức, còn con thì vẫn còn nằm rất cao chưa chịu tụt xuống để ra gặp mẹ. Mẹ vừa lo vừa đau và không biết phải làm sao nữa bây giờ. Ngay lúc đó bác sỹ thông báo rằng “nước ối sắp cạn, phải mổ ngay để không ảnh hưởng đến mẹ và bé”. Thay vì nghe mổ sẽ rất lo lắng nhưng mẹ không hiểu sao ngay lúc đó mẹ lại thấy nhẹ lòng hơn vì bác sỹ đã cho mẹ một phương pháp giải quyết tốt nhất cho con và mẹ. Mẹ nhớ rõ mẹ tự đi thay quần áo, tự đi theo ê-kíp mổ lên phòng mổ, tự leo lên bàn mổ với tinh thần hoàn toàn tỉnh táo cho dù gần 1 ngày trôi qua rất đau đớn, dường như con đã tiếp thêm cho mẹ sức mạnh.
Bác sỹ bắt đầu gây tê, sau một hồi loạt xoạt phía sau tấm màn trắng thì bất ngờ cái đầu con lú lên theo bàn tay của bác sỹ và mọi người ồ lên “tóc nhiều quá”, và mẹ nghe tiếng con khóc chỉ vài ba lần oa oa là con đã ngoan ngoãn im thin thít, con ra đời lúc 23 giờ 15 phút, mẹ được hôn con sau khi con được làm vệ sinh sạch sẽ với cái khăn choàng trên người, cái hôn hạnh phúc nhất mà chỉ có những ai làm mẹ mới có thể có được.
Sau đó dù vết mổ cũng rất đau nhưng chẳng có gì bằng sự thôi thúc mau được ở bên con của mẹ. Cách xa con đúng 8 giờ đồng hồ, niềm vui vỡ oà lần nữa khi đón con từ tay ba của con, bé con của mẹ tóc đen dày với đôi mắt to cùng một lúm đồng tiền bên má trái, mẹ chẳng còn thấy đau hay lo lắng gì nữa, vì mẹ đã được ở bên con và con đang ngủ ngoan trong vòng tay của mẹ.
Con lớn lên từng ngày và cho dù con có lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì mãi mãi con vẫn là thiên thần nhỏ trong lòng mẹ. Mẹ cảm ơn con đã đến cho gia đình nhỏ của chúng ta thêm ấm áp và hạnh phúc con nhé!
Theo ebe
(*) Bài viết đã được yeutre.vn đặt tít lại