Ảnh minh họa
Nhưng liệu con có chịu hiểu điều đó không? Tôi cũng không chắc nữa.
Con gái tôi bước vào tuổi dậy thì. Thế có nghĩa là trong nhà tôi xuất hiện một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào. Và cũng có nghĩa là ngày nào ngọn núi lửa ấy cũng sùng sục với ba mẹ, đặc biệt với mẹ.
Con thích để tóc mái thưa kiểu các ngôi sao Hàn Quốc. Tôi lại thích con để mái dài tự nhiên. Con thích tóc dài thả lưng. Tôi lại thích con để tóc ngắn ngang cổ. Con thích màu trầm, tối, u buồn và nặng nề so với cái tuổi 12. Tôi lại thích con dùng những màu tươi sáng, hồn nhiên, nhẹ nhàng.
Con thích kẻ mắt mèo đậm đi sinh nhật bạn. Tôi lại thích con chỉ bôi một ít son phơn phớt hồng... Cứ thế mẹ con tôi đụng nhau côm cốp với những vấn đề như vậy hằng ngày, mỗi khi đi chơi, mỗi khi mua sắm, mỗi khi đi làm đẹp...
Tranh luận, tranh luận gay gắt và luôn kết thúc bằng một cái mặt giận tràn nước mắt, đùng đùng bỏ vào phòng. Nhưng làm sao không “đụng” con được khi con thay đổi 720 độ!
Từ điển của con đã thay từ “dễ thương”, “cưng quá”, “yêu yêu” thành là “chất”, là “xõa”, là “quẫy”. Thế giới của con chuyển từ chó con, mèo con, gà vịt con... thành các cậu Exo, TFBoys sành điệu và cả các chàng JYJ bốc lửa...
Và không chỉ mình tôi bối rối. Tất cả bạn bè của tôi có con gái ở lứa tuổi này đều vậy. Chúng tôi kể cho nhau nghe những bực bội của mình với con, hỏi nhau cách xử lý và lại càng hoang mang hơn sau những tư vấn qua lại.
Trong lúc người lớn đang bế tắc thì lũ trẻ đã có “sáng kiến” với giải pháp tình thế. Đứa thì để tránh “thương đau”, cứ tạm thời xuôi theo phụ huynh. Nhưng thật sự thì “ngoài xanh trong đỏ” thôi. Đứa thì rút vào “hoạt động bí mật”. Bên ngoài vẫn “tròn vo” như mẹ mong muốn, nhưng có dịp, có môi trường phù hợp thì bung hết gai góc của nó ra.
Và đứa thì “Mẹ muốn con đơn sắc thế này chứ gì. Con sẽ tẻ nhạt như ý mẹ muốn!” - nó trùm lên mình một cái vỏ ốc và thực hiện mọi thứ mẹ muốn với một thái độ như robot - dửng dưng, không chút cảm xúc, trống rỗng hoàn toàn...
Các cô con gái từng si mê mẹ, coi mẹ là số 1, nhưng giờ tình yêu ấy đã bị san sẻ cho rất nhiều thứ khác ngoài gia đình.
Và các mẹ cũng không thể đòi hỏi mình ở vị trí số 1 được. Vì nếu là số 1, các mẹ sẽ trả lời dễ dàng được những câu hỏi đại loại thế này: Vì sao con lại thích các cô cổ quái 2NE1? Vì sao con thích đọc chap về TFBoys hơn là tiểu thuyết của Jules Verne? ...
Đầu hàng trước những câu hỏi ấy đồng nghĩa với sự chấp nhận thua cuộc của các bà mẹ: mình đã chẳng hiểu gì về con gái của mình!
Thời gian - thay vì để hiểu con - đang được rất nhiều bà mẹ, trong đó có tôi, dùng để ép con... vào khuôn! Sau giai đoạn ép con ăn, ép con ngủ thời con chập chững, giờ các mẹ lại đang tiếp tục hành trình ép con sống theo cách của mình.
Tôi và rất nhiều bà mẹ khác đã luôn nghĩ về chuyện hết mình vì con. Có lẽ điều mà các con cần hiểu là dù con có như thế nào, có làm gì thì mẹ sẽ vẫn luôn ủng hộ con.
Các con cần sự ủng hộ đó, sự thông hiểu đó để tự tin và trưởng thành. Các con cũng cần các mẹ nhớ, các mẹ cũng từng là con của ngày hôm nay.
Theo TTO
(*) Tên bài viết do yeutre.vn đặt lại