Nhật ký mẹ bầu đơn thân

Dù khó khăn nhưng chẳng có bất cứ điều gì quan trọng hơn việc mẹ có con trên đời...

banner ads

Ngày… tháng… năm

Khi hay tin có thai và đang mang trong mình một mầm sống, cũng là lúc mình ngỡ ngàng bật khóc nức nở. Cảm giác hoang mang, sợ hãi, vô định, mất phương hướng bao trùm lấy mình. Lúc này giá như có ai đó bên cạnh để làm chỗ dựa, để cùng mình quyết định mọi thứ thì thật tốt.

6477-1280px-girlwithsadface.jpg

Khi biết tin mình có thai tôi vô cùng ngỡ ngàng và bật khóc vì lo sợ. Ảnh minh họa

Thế nhưng "người ấy" đã rời bỏ mình, đã không thừa nhận đứa con của cả hai với lý do chưa sẵn sàng cho cuộc sống gia đình. Cứ ngỡ đó là tình yêu chân thật nên mình đã trao hết tình yêu và những gì quý giá nhất, thế nhưng cái nhận về chỉ là con số không tròn trĩnh.

banner ads

Bao đêm không ngủ là bao đêm mình khóc đến lả cả người. Đau đớn như có hàng tỉ tỉ mũi dao nhọn đâm vào lòng. Mình đã dằn vặt giữa quyết định điên rồ là phá thai hay giữ lại đứa con. Cứ nghĩ đến cảnh bỏ đi đứa trẻ tội nghiệp, mình khác nào là kẻ sát nhân vì khi người mẹ dám giết bỏ đứa con của chính mình thì còn có tội ác nào mà không dám làm đâu!

Không! Trời ơi! Làm sao mình có thể nhẫn tâm bỏ con, bỏ đi giọt máu của chính mình được. Dù người ta đã bỏ rơi mình nhưng đứa bé thì nào đâu có tội tình gì. Đêm đêm, đặt tay lên trên bụng mình cảm giác như đang ôm lấy đứa con bé bỏng, để được nghe từng nhịp đập của trái tim con, tưởng tượng ra khuôn mặt ấy, để được hôn lên trán con. Con chưa ra đời, nhưng mình tin rằng con biết hết mọi thứ, và con sẽ trách móc, sẽ khổ đau, sẽ thật đáng thương nếu bị chối bỏ.

Ngày… tháng… năm

Sau hai đêm thức trắng không chợp mắt nổi thì cuối cùng mình đã đi đến một quyết định mạo hiểm, một quyết định mà mình biết nếu theo nó mình sẽ phải chấp nhận con đường khó khăn, đầy gian nan phía trước - đó là làm một bà mẹ đơn thân.

Nghĩ đến bố mẹ ở quê, những nếp nhăn đang ngày ngày hằn sâu trên gương mặt mẹ, mái tóc bố cũng đã pha sương nhiều hơn, mình không kìm lại được giọt nước mắt. Mình biết mình sai, lỗi là ở mình khi yêu đã quá mù quáng. Thương cha mẹ nhưng mình cũng rất yêu đứa con tội nghiệp.

Có con mới thấu lòng cha mẹ, cuộc đời mình từ đây sẽ phải thay đổi hơn. Sẽ không còn những ngày la cà lượn lờ phố xá, mua đồ thả phanh, đi chơi bạn bè nữa mà thay vào đó, mình sẽ phải sống có trách nhiệm với bản thân hơn và với đứa con mình đang mang trong bụng này. Mình sẽ đi làm, chăm chỉ dành dụm, tích góp tiền nuôi con.

Ngày… tháng… năm

Hôm nay đi làm. Cái thai trong bụng thì đang ngày càng lớn hơn nên cho dù đã khéo léo ngụy trang, thay đổi quần áo, phong cách ăn mặc nhưng vẫn không tránh được bao con mắt soi mói của đồng nghiệp. Rồi thời gian ngắn nữa thôi, ai cũng sẽ biết sự thật, liệu khi đó mọi người có khinh bỉ, có cho rằng mình là đứa con gái lăng loàn, xấu xa không?

6476-pregnant-woman.jpg

Cái thai trong bụng đang ngày một lớn dần lên. Ảnh minh họa

Nếu như trước kia, chắc chắn mình sẽ không đủ nghị lực để vượt qua, dẫu chỉ là một lời dèm pha nhỏ nhặt. Nhưng bây giờ, mình im lặng và chấp nhận tất cả điều đó. Không phải vì mình đã hành động sai, mà chỉ vì mình biết, để được giữ giọt máu của mình thì cần phải bản lĩnh, nghị lực hơn trước.

Ngày… tháng… năm

Con yêu đã sang tháng thứ năm rồi đấy! Nhanh thật! Hôm nay mình có lịch hẹn khám thai tại bệnh viện. Quả thật những lần đi khám thai như thế này đối với mình là những giờ phút đan xen lẫn lộn nhiều cảm xúc.

Ngồi chờ ở ngoài phòng cùng rất nhiều bà bầu. Nhìn thấy những người khác đến khám thai đều có chồng hoặc người thân bên cạnh, nhìn họ thật hạnh phúc nói cười với nhau, mình chỉ còn thấy đăng đắng cổ họng, sống mũi cay cay, gạt vội đi dòng nước mắt đang trực chờ chảy ra.

Nhiều người hỏi mình rằng: "Bụng mang dạ chửa thế này mà lúc nào cũng đi một mình nguy hiểm lắm! Sao không để chồng đưa đi khám?". Lúc đó quả thực không biết phải trả lời sao. Mình tự hỏi liệu có bao giờ “người đó” nhớ tới mình rồi sẽ suy nghĩ lại và thấy ân hận khi bỏ rơi hai mẹ con mình không? Nhưng đó chỉ là phút thoáng qua thôi, mình đã tự dặn lòng rồi, sẽ mạnh mẽ, cứng rắn quên đi tất cả để bắt đầu cuộc sống mới.

Ngày… tháng… năm

Đã có đôi khi, như lúc này đây, khi một thân một mình trong căn phòng vắng giữa đêm khuya, gặm nhấm nỗi buồn, những kí ức đã qua, mình không nén nổi nỗi buồn, sự cô đơn vô hạn. Mình thấy tủi thân ghê gớm. Nghĩ đến tương lai phía trước mà không khỏi cảm thấy chông chênh...

Mình không sợ người ta chê bai, trách móc nhưng điều làm mình lo sợ hơn nhiều đó là liệu việc mình giữ con lại thế này có là ích kỉ với con quá không? Nếu khi con lớn, con hiểu chuyện mà hỏi mình: “Bố con đâu hả mẹ?” hay “Bố con là ai?” hoặc “Tại sao các bạn con đều có bố đưa đi học, đưa đi mua đồ chơi còn con lại không có ạ?” thì mình biết trả lời sao đây?

Nếu như lựa chọn, quyết định này của mình làm con phải chịu thiệt thòi, tổn thương so với những đứa trẻ khác khi thiếu đi sự dạy dỗ, thiếu tình yêu thương của người cha thì mình phải làm thế nào? Những câu hỏi cứ càng ngày càng xoáy sâu trong đầu mình mỗi đêm…

Ngày… tháng… năm

Những tháng ngày gần đây, mình mới thật thấm thía nỗi vất vả, tủi khổ của một bà bầu đơn thân. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, tham khảo sách báo, dẫu tự an ủi rằng việc làm mẹ đơn thân đã không còn là vấn đề hiếm có trong xã hội nhưng mình cũng không thể tưởng tượng được thực tế lại khó nhọc như thế.

Trước đây mình độc lập về tài chính nên hoàn toàn tin tưởng bản thân có thể nuôi dưỡng đứa trẻ này mà không cần đến một người đàn ông ở bên cạnh. Nhưng đến bây giờ mới thấy, mặc dù con chưa ra đời nhưng đã có biết bao vấn đề phải lo, phải chi tiêu tiết kiệm: nào là chi phí khám thai, ăn uống, mua sắm, tiền thuê nhà hàng tháng…

Ngày… tháng… năm

Mới đó đã đến ngày đi khám thai rồi, tự dưng lại thấy hồi hộp lạ kỳ. Có lẽ vì được nhìn thấy con trên màn hình siêu âm, sẽ được nhìn thấy bao quát bé yêu lớn từng ngày thế nào trong bụng mẹ. Ôi! Cảm giác hồi hộp xen lẫn vừa mừng vừa lo. Không biết con có phát triển bình thường, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác không nhỉ?

6478-crofootkelsey20100526084527118.jpg

Nhìn thấy con trong màn hình siêu âm, một cảm giác vừa mừng vừa lo xuất hiện trong mình. Ảnh minh họa

Cầm tờ siêu âm, nhìn thấy hình ảnh con thật đáng yêu làm mình cảm động chảy nước mắt. Chưa bao giờ mình nhìn thấy điều gì đáng để sống hơn thế. Lắng nghe con đạp trong bụng mà trong lòng thấy vui vui.

Tối tối, hết đọc sách rồi thì thầm trò chuyện với con, mình lại đoán già đoán non xem con đang thức hay đang ngủ, con có khỏe lắm không? Người ta bảo những tháng cuối, con đã có thể nghe thấy tiếng mẹ nói và có thể giao tiếp với mẹ nữa. Bé ngoan của mẹ ơi cố gắng lên nha con, mẹ hy vọng rất nhiều ở con đó.

Ngày… tháng… năm

Con của mình đang lớn lên từng ngày. Một tháng, rồi hai tháng nữa thôi, gần đến ngày hai mẹ con ta được gặp nhau rồi! Mình hạnh phúc khi sắp được nhìn thấy con, được tận tay đón con vào lòng.

Con yêu ơi, mẹ chờ, mẹ ngóng, mẹ đợi, mẹ trông mong từng ngày con chào đời đó, con có biết không? Quần áo, chăn màn, mọi thứ mẹ đều đã sắm sửa đủ cả rồi, chỉ còn đợi con nữa thôi đấy! Cám ơn con đã cho mẹ niềm hạnh phúc này.

Và cũng cám ơn con đã đến bên mẹ khi dường như tất cả mọi thứ đều rời bỏ mẹ mà đi. Có con mẹ đang dần trưởng thành, mạnh mẽ hơn! Quãng đường phía trước có gian nan thế nào đi chăng nữa, thì mẹ biết, mẹ cũng sẽ không đơn độc. Cuộc sống này vẫn thật đẹp phải không con?!

Theo Eva

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI