Mệt mỏi vì phận gà trống nuôi con

“Mẹ lâu về vậy ba?”, câu hỏi của đứa con gái út làm tôi xót lòng và chỉ biết nói dối con là: “Mẹ đi làm ăn xa vài hôm sẽ về”. Nhiều đêm nhìn con ngủ thiếu mẹ chăm sóc tôi thấy mình đáng trách, giá như ngày xưa tôi không mù quáng tin yêu người tôi đã lấy làm vợ để rồi anh em, bạn bè xa lánh.

banner ads

19341-ga-trong-nuoi-con.jpg

Tôi cảm thấy quá mệt mỏi khi làm gà trống nuôi con

Lúc lấy vợ, tôi chỉ là một chàng trai mới lớn, năm ấy tôi 18 tuổi, còn vợ đã 35 tuổi. Chính sự chênh lệch quá lớn về tuổi tác mà gia đình không chấp nhận và hơn hết cô ấy từng có 3 đứa con riêng với 3 người đàn ông khác.

Tôi bị anh chị từ bỏ: “Mày mà ưng nó thì đừng kêu tao bằng chị. Nhìn kỹ chưa, cái con nhỏ đó là người như thế nào mà tới 3 đời chồng. Ai nhìn vô cũng thấy kinh tởm, tỉnh lại đi Út à, đừng mê muội mù quáng”. Tôi vẫn phớt lờ, đưa cô ấy về ở cùng, chứ chẳng tổ chức cưới hỏi vì tập tục đàn bà qua nhiều đời chồng thì số đẩy đưa tới đâu chấp nhận số phận tới đó.

banner ads

Tôi chấp nhận cho con gái riêng của vợ về sống chung, tôi cũng yêu thương nó như con mình, cho nó đến lớp như bao bạn bè khác và cố tạo niềm vui cho nó để người khác không miệt thị nó là đứa con không cha để nó khỏi tủi thân. Còn vợ thì biết ơn về cách cư xử hiểu chuyện của tôi.

Về chung sống với nhau được mười năm, cô sinh cho tôi được 3 đứa con, 1 trai và 2 gái. Những tưởng mọi điều tốt đẹp nhưng không biết vợ chi tiêu như thế nào mà tôi ngày một lâm nợ, những món nợ kinh khủng mà tôi chưa tưởng tượng ra. Gia đình tôi thuộc hàng khá giả, vậy mà suy sụp trong phút chốc.

Cô ấy trong mắt tôi luôn là người phụ nữ đảm đang, quán xuyến công việc từ trong ra ngoài. Tôi biết có nhiều người nhìn vào cái gia đình tôi họ cười nhạo: “Thằng đó nó khùng rồi, trên đời thiếu gì gái mà đi va vô đàn bà 3 đời chồng, tiền bạc nhà cửa chẳng bao lâu bị con mẻ ăn sạch”.

19342-ga-trong-nuoi-con-1.jpg

Cô ấy ra đi với tất cả số tiền chúng tôi có được để lại cho tôi món nợ không hề nhỏ và 3 con thơ dại

Rồi một ngày tiền bán lúa không cánh mà bay. Số tiền 100 triệu không phải nhỏ với một người nông dân ở đồng ruộng. Vợ tôi ôm số tiền bỏ đi với đứa con riêng của mình. Để lại cho tôi món nợ không hề nhỏ và 3 đứa con thơ dại, đứa lớn chỉ mới 9 tuổi. Tôi một mình lo cho con, sáng thì công việc đồng áng, về cơm nước, giặt giũ khiến tôi mệt mỏi vì chính mình gây ra, gia đình đổ vỡ đến lâm nợ.

Con cái còn quá nhỏ, một mình nuôi con quả thật với tôi là quá khó, giờ tôi mới hiểu nỗi khổ của những người phụ nữ nuôi con một mình. Có những tối con ngủ giật mình thức giấc làm tôi xót lòng, thêm cái con nít hay bệnh lại làm tôi lo. Có lần, con sốt nhập viện tôi phải túc trực nên vụ lúa bị thất mùa vì thiếu chăm sóc. Còn vợ tôi không biết suy nghĩ gì, lòng dạ quả thật là sắt đá, không nhớ núm ruột chính mình sinh ra. Đau lòng nhất là mấy đứa trẻ thiếu tình thương yêu của mẹ.

Bản thân là đàn ông, tôi ngán ngẫm chuyện phải gồng gánh một mình khi gia đình đổ vỡ. Tôi bế tắc tuyệt vọng vì sai lầm tuổi trẻ của mình. Việc bây giờ là tôi phải trả nợ mà vợ tôi gây ra và nuôi cho con ăn học. Phải làm sao bù đắp được tất cả, liệu có quá muộn màng.

Theo Người lao động

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI