Đã lâu lắm rồi em không cho phép cảm xúc của mình trôi xuôi theo con chữ, bởi em hiểu mình phải gom nhặt những mảnh vỡ yêu thương, sắp xếp cẩn thận, giấu thật kỹ vào một góc nào đó. Để khi những tất bật của cuộc sống thường nhật cuốn em đi, thì hồi ức của ngày xưa cũ dù là hạnh phúc hay khổ đau sẽ níu em lại, cho em được khóc, được cười và cho em biết trong cuộc sống cần lắm một khoảng lặng.
Hôm qua...
Trong cái nắng hạ nhạt nhòa của buổi chiều yên ả, em vẫn là cô gái luôn hoài niệm về những điều xưa cũ với đủ cung bậc cảm xúc khác nhau. Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng vì còn quá nhiều mối lo, mấy ai trong đời sống mà hưởng hạnh phúc trọn vẹn đâu, bởi thế em muốn sống thật với cảm xúc của mình, gom giữ tất cả yêu thương để mỗi khi lòng chông chênh em lại tìm về những dấu yêu xưa, được nức nở như đứa trẻ thơ. Dẫu em biết vết xước nào dù thoảng qua hay đậm sâu đều để lại những nỗi đau, nhưng em hiểu, nắng lên sẽ hong khô những con đường ẩm ướt trong đêm sương lạnh giá và em lớn lên để biết mình đủ dũng khí để thả trôi những tổn thương theo dòng đời xuôi ngược và rồi vết xước nào cũng sẽ lành thôi.
Em của ngày hôm qua với những khát khao yêu thương, những mộng mơ của tuổi trẻ và nỗi sợ khi mang trong mình một trái tim đa cảm, một tâm hồn lãng mạn để khi đi qua mùa hạnh phúc không trọn vẹn, em hụt hẫng trước hiện tại, luôn tự trách sao bàn tay mình quá nhỏ bé chẳng thể níu giữ được điều mình muốn và khi yêu thương trong em không đủ lớn em sợ sẽ làm tổn thương những người xung quanh. Nhưng em biết trong cuộc sống có những hạnh phúc rất đỗi giản dị, em sẽ học cách yêu thương, học cách nâng niu và học cách chấp nhận.
Em của ngày hôm qua với những khát khao yêu thương
Hôm nay...
Ngoài kia trời đang mưa, những cơn mưa mùa hạ, em giờ đây đã mạnh mẽ hơn để đương đầu với thử thách, vượt lên nỗi sợ hãi vì em tin một ngày nào đó hạnh phúc sẽ gõ cửa và mỉm cười với mình. Em của ngày hôm nay đã tự vực mình dậy trước những nhọc nhằn của cuộc sống dành tặng và kiêu hãnh bước về phía trước. Nếu ngày hôm qua em phải gồng mình chống lại sóng gió cuộc đời thì hôm nay em đã biết buông, biết bỏ và bình thản đón nhận nó. Em hãy cứ yêu thương bằng một trái tim chân thành, đau những nỗi đau rất thật và bao dung để thứ tha cho tất cả. Em chợt nhận ra rằng mình đang trưởng thành và lớn khôn mỗi ngày trên con đường đong đầy yêu thương ấy.
Hôm nay, khi ngoảnh lại, chợt nhận ra em đã biết cười nhiều hơn, biết tự thương lấy mình hơn và biết gom chặt những xúc cảm. Bởi em biết thời gian chẳng chờ đợi điều gì, em chẳng thể sống mãi với những lo lắng, suy tư và đã thôi không còn hy vọng vào những điều viễn vông nữa. Nếu như yêu thương là thứ đi vay mượn thì cũng tới lúc em trả nó về chốn cũ và những yêu thương chân thành em sẽ nâng niu, trân trọng lấy. Em sẽ tìm được nụ cười đằng sau giọt nước mắt đang lăn dài trên má vì em chỉ có một cuộc đời để sống, để yêu, để cảm nhận và để là chính mình.
Ngày mai...
Trong cái nắng đang vươn mình chào ngày mới, những ký ức cũ thỉnh thoảng vẫn cứ len lỏi trong từng mao mạch: đó là những hồi ức mênh mang, là của để dành và là thứ không thể nào quên được vì nó là những mảnh ghép cuộc đời và tạo nên em bây giờ. Mỗi ngày trôi qua, em luôn dành những khoảng lặng để ru mình trong những nồng nàn yêu thương. Bởi hoài niệm suy cho cùng cũng chỉ là một phần trong hành trình em đi tìm tương lai mà thôi.
Em của ngày mai đã biết dung hòa mọi thứ, đằm thắm hơn trong cuộc sống. Em vẫn để trái tim mình được rung lên, được đập rộn ràng, được khắc khoải nhớ thương và mỗi khi trở trời lại nhức nhối, đau buốt, chỉ có như vậy em biết mình vẫn đang sống, đang trải nghiệm và đang hoàn thiện chính mình. Em vẫn nuôi dưỡng niềm tin mỗi ngày bởi em tin vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống. Dù có những mất mát, khổ đau đấy nhưng hãy cứ tin đi vì cuộc sống này vốn dĩ rất công bằng, nó lấy đi của em một thứ sẽ đem đến cho em nhiều thứ khác chỉ có điều mỗi người trong chúng ta cứ chằm chằm nhìn vào cái đã mất rồi tự oán trách mà thôi! Hãy cứ đi và cảm nhận em nhé!
Theo ngoisao