.
Tên tôi là Shang Bin, người ngồi trên xe lăn là con trai tôi Zhuang Zhuang, thằng bé mắc một căn bệnh hiếm gặp dạng "teo cơ cột sống", có thể suốt cuộc đời này không có cách nào để đứng lên được. Là một người cha, tôi đã rất sợ nói cho con sự thật. Tôi không dám nói mình giàu có sang trọng, chỉ muốn nói tôi sẽ cố gắng hết sức để con được vui vẻ hạnh phúc.
Tám năm trước, Zhuang Zhuang chào đời. Vào thời điểm đó, tôi không thể diễn tả bằng ngôn ngữ "như một người cha” về sự phấn khích của mình. 8 ngày đầu tiên, Zhuang Zhuang phải sống trong lồng kính, đầu bị hàng trăm ống kim giữ lại, đôi mắt to tròn nhìn tôi. Tôi đặt tên con là Zhuang Zhuang nghĩa là cường tráng, khỏe mạnh với mong muốn cuộc đời con sẽ luôn như vậy.
Thậm chí đến bây giờ, máy tính trong văn phòng của tôi vẫn còn giữ bức ảnh này. Zhuang Zhuang biết nói sớm, con biết đi rất muộn. Tôi nghĩ con chỉ bị phát triển chậm, nên mua rất nhiều loại thực phẩm bổ dưỡng cho Zhuang Zhuang. Nhưng dù cố gắng đến đâu cũng không hiệu quả, tôi đành phải đưa con đến viện. Kết quả khám khiến tôi sốc nặng.
Các bác sĩ nói với tôi, Zhuang Zhuang không còi cọc mà bị một căn bệnh khiến "teo cơ cột sống". Ở trẻ em, đây là một căn bệnh hiếm gặp, mặc dù không gây tử vong, nhưng không thể chữa khỏi, suốt cuộc đời chỉ có thể ngồi trong một chiếc xe lăn. Khi lớn, Zhuang Zhuang đặc biệt thích súng đồ chơi, và đôi khi tôi nghĩ rằng nếu Tráng Tráng không bị bệnh, tôi chắc chắn rằng, tôi sẽ để con được làm một người lính.
Để, Zhuang Zhuang chữa bệnh, tôi đã từ bỏ công việc của mình. Cho con làm vật lý trị liệu, uống thuốc, thử một loạt các phương pháp điều trị, hai năm qua, tôi không có thu nhập, các khoản tiết kiệm ban đầu dần dần cạn kiệt. Con lên 4 tuổi, hai vợ chồng tôi ly hôn. Zhuang Zhuang và tôi sống với nhau. Tôi vừa chăm sóc cho con, vừa bắt đầu làm việc trở lại.
Zhuang Zhuang đến tuổi đi học nhưng chẳng trường nào muốn nhận con. Để không làm chậm trễ việc học hành của Zhuang Zhuang, tôi đã vận dụng mọi mối quan hệ của mình. Cuối cùng, con được nhận vào một trường tiểu học gần nhà.
Công việc mới của tôi rất bận rộn, đôi khi Zhuang Zhuang nhớ tôi, chúng tôi sẽ gọi video cho nhau. Để có tiền chữa bệnh cho con, tôi làm việc cật lực. Mặc dù không còn nhiều thời gian bên con nhưng tôi luôn nghĩ về con, sẵn sàng gọi video chỉ để nghe con nói vài từ.
Ngày đầu tiên đưa con đến trường cũng là lần đầu tiên xa con, có những đứa trẻ tò mò hỏi Zhuang Zhuang, "Tại sao bạn không tự đi?" "Tớ đang bị bệnh, không thể đi, phải ngồi xe lăn." Sau khi nghe con nói, bọn trẻ thường nhìn Zhuang Zhuang với ánh mắt cảm thông.
Ở trường, Zhuang Zhuang gặp rất nhiều bạn tốt, khiến con vui vẻ hơn rất nhiều. Zhuang Zhuang cũng được khen là thông minh, chăm chỉ. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn luôn lo lắng vì chuyện ăn uống và vệ sinh của con ở trường, không biết ai sẽ chăm sóc.
Khi công ty của tôi vào đợt bận rộn, mỗi ngày sau giờ học tôi sẽ đón Zhuang Zhuang rồi cùng nhau ở lại văn phòng. Con ngồi yên làm bài tập trong văn phòng của tôi mà không hề làm ồn hay gây phiền nhiễu.
Vì Zhuang Zhuang, tôi không tái hôn mà bản thân tôi cũng thực sự không thích tái hôn.
Zhuang Zhuang rất thích ăn đậu và sốt cà chua tôi nấu. Nhưng một lần khi nấu ăn tôi vô tình cắt tay chảy máu, Zhuang Zhuang nhìn thấy và sau đó ngay lập tức yêu cầu tôi không được nấu ăn mà đưa con đi ăn ngoài.
Tôi đưa con đến các khu vui chơi, Zhuang Zhuang rất vui nhưng tôi có thể cảm thấy đôi chút mất mát trong mắt con khi nhìn thấy các bạn chạy nhảy. Vì vậy tôi quyết định tạm thời không đưa con đến công viên.
Nhiều người khuyên tôi nên có thêm con, tôi cũng từng nghĩ vậy nhưng bệnh của Zhuang Zhuang là bệnh di truyền, nếu có con, khả năng mắc bệnh là 25%. Do đó tôi đã từ bỏ ý định, chỉ muốn hết lòng chăm con, để con hạnh phúc mỗi ngày.
Theo Khám phá
Nguồn sina