10 năm tôi làm "gà trống nuôi con" chờ người yêu trở về

10 năm qua, tôi đã giữ đúng lời hứa, trở thành một anh chàng gà trống nuôi con và chờ đợi người yêu trở về.

banner ads

Ngày này cách đây đúng 10 năm, tôi đã để vợ mình phải ra đi. Hôm nay cũng sẽ là ngày tôi chính thức thôi tìm kiếm và chờ đợi, để cô ấy được tự do hạnh phúc bên bến đỗ mới của mình.

Đáng lý ra tôi không được phép gọi cô ấy là vợ, bởi vì tuy chúng tôi có một đứa con nhưng chưa từng kết hôn. Mẹ tôi luôn nói con tôi là kết quả của một mối tình ngu ngốc và vụng dại nhưng với tôi, con chính là chứng nhân cho cuộc tình khắc cốt ghi tâm. Tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ quên được cô ấy.

31708-ga-trong-nuoi-con.jpg

18 tuổi, tôi đã có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm. (Ảnh minh họa)

Năm 18 tuổi, tôi và cô ấy yêu nhau trong sự ngăn cấm của hai bên gia đình. Chúng tôi đến với nhau bằng tình cảm ngây ngô thuần khiết và cả sự thiếu hiểu biết nên kết quả là cô ấy mang thai. Tuy chúng tôi thật sự rất sợ bị bạn bè, nhà trường phát hiện nhưng đã cương quyết sẽ sinh con, cưới nhau và cùng nuôi con bất chấp tất cả.

banner ads

Khi hai bên gia đình chúng tôi hay chuyện, mọi người đã rất tức giận và đổ lỗi cho nhau. Sau vài ngày bàn bạc, mọi người quyết định đưa cô ấy đi phá thai để hai chúng tôi yên tâm ôn thi tốt nghiệp và đảm bảo cho tương lai sau này mặc dù khi đấy thai đã 3 tháng. Có lẽ lúc đó tôi là người khóc và phản đối nhiều nhất. Tôi muốn được chịu trách nhiệm với cô ấy theo cách đàn ông hơn là để cô ấy phải chịu đau đớn một mình.

Gia đình cô ấy không thích tôi và gia đình tôi. Họ nói nếu cô ấy không phá thai thì cũng sẽ không bao giờ gả cho tôi. Tôi cương quyết bày tỏ với bố mẹ mình nếu để cô ấy phải phá thai thì tôi sẽ bỏ học. Khi đó tôi là lớp trưởng, cả nhà rất kỳ vọng vào tôi. Tôi biết mình sai nhưng tôi thà sửa sai bằng cách cứu một mạng sống hơn là chối bỏ nó. Cô ấy cũng van xin và thuyết phục gia đình mình như tôi.

Năm đó, sau khi thi tốt nghiệp, cô ấy không thi đại học mà bị gia đình đưa về quê ngoại sinh con. Khi con được 3 tháng, họ trả về cho gia đình tôi nuôi và đưa cô ấy đi luôn từ đấy. Bố mẹ cô ấy không muốn đứa trẻ bó buộc tương lai cô ấy. Ngày 20/8/2005 là ngày tôi nhận được cuộc gọi cuối cùng của cô ấy để nói lời từ biệt. Vào ngày đó, tôi còn chưa kịp nói sẽ chờ đợi và luôn yêu cô ấy, tôi chỉ biết cắn răng lắng nghe cô ấy khóc.

10 năm qua, tôi đã giữ đúng lời hứa, trở thành "gà trống nuôi con" và luôn chờ đợi. Suốt 4 năm đại học, tôi vừa học vừa làm để góp thêm tiền cho mẹ tôi nuôi con. Từ năm 3 đại học, tôi đã được nhận vào thực tập ở một công ty lớn. Con là động lực duy nhất giúp tôi làm được điều đó. Tôi luôn mong chờ một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về và tự hào về những gì tôi đã làm được cho con.

2 năm sau khi cô ấy bỏ đi, gia đình cô ấy cũng chuyển đi, tôi bị mất liên lạc hoàn toàn từ đó. Chỉ khoảng 1 năm trở lại đây, khi em gái tôi tình cờ phát hiện ra facebook của cô ấy, tôi mới hình dung được cuộc sống của cô ấy những năm qua.

31707-ga-trong-nuoi-con-1.jpg

10 năm qua tôi "gà trống nuôi con" và luôn chờ đợi người yêu trở về. (Ảnh minh họa)

Tôi không biết từ bao giờ cô ấy đã sang Mỹ và hiện tại đã trở thành y tá ở một bệnh viện cộng đồng. Tôi cảm thấy tội lỗi của mình đã được vơi bớt phần nào khi thấy những nụ cười hạnh phúc của cô ấy.

Tuy không có nhiều ảnh trên facebook của cô ấy nhưng tôi đoán có lẽ cô ấy đã có chồng. Tôi thấy cô ấy chụp cùng một đứa trẻ lai khoảng 5 tuổi và một bé khoảng 1 năm tuổi còn nằm trong nôi. Đôi mắt của cả hai rất giống cô ấy. Giống đến mức tôi thấy lòng mình bị xát muối. Đôi mắt của chúng cũng chính là đôi mắt của con gái tôi. Nhưng con gái tôi kém may mắn hơn chúng vì con tôi không có mẹ.

Đã nhiều lần bố mẹ tôi giục tôi lấy vợ để thoát cảnh "gà trống nuôi con", tìm cho con một người mẹ mới. Nhưng tôi không thể nào quên được cô ấy. Nhìn vào con gái tôi lại nhớ và thương cô ấy đến thắt ruột. Tôi không thể tìm được người thay thế nên tốt nhất là vẫn cứ tôn thờ cô ấy trong tim.

Một năm qua, tôi chỉ biết ngắm cô ấy hằng ngày qua những tấm ảnh để thoả lòng nhớ mong mà chưa từng dám liên lạc. Tôi sợ gặp lại tôi, cô ấy sẽ nhớ lại bi kịch năm nào. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc, còn tôi xứng đáng bị chờ đợi. Có phải thế không?

Theo Trí Thức Trẻ

Đã có 1 người đánh giá Hữu Ích

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI