Anh biết, lúc này, vợ trăm ngàn nỗi lo và suy nghĩ về chuyện, vợ phải ở nhà trông con, không đi làm, còn tiền toàn là do anh kiếm. Vợ cũng mệt mỏi vì anh mắt của hàng xóm láng giềng, và có thể là của cả bố mẹ anh. Nhưng anh biết, vợ anh là người bản lĩnh và sẽ không bao giờ gục ngã vì điều đó. Miệng lưỡi thiên hạ, biết đâu mà lần hả em?
Anh để em ở nhà chăm con không phải là anh coi thường em, nghĩ em không kiếm được tiền hay là anh giỏi giang, kiếm nhiều tiền quá rồi. (ảnh minh họa)
Anh để em ở nhà chăm con không phải là anh coi thường em,nghĩ em không kiếm được tiền hay là anh giỏi giang, kiếm nhiều tiền quá rồi. Tiền thì có bao giờ là đủ. Càng sung túc thì càng thích, con người mà, ai chẳng muốn vươn tới tầm cao hơn. Anh cũng không phải nghĩ, việc ở nhà là việc nhàn hạ gì như nhiều người vẫn nghĩ. Anh hiểu hơn ai hết, công việc chăm con là công việc quá đỗi mệt mỏi, mệt tới mức có lúc không có nổi giấc ngủ trọn vẹn. Có lúc chỉ muốn nhắm mắt vào mà vẫn còn lo con ngã. Có lúc chỉ muốn được mặc một bộ quần áo đẹp, diện một bộ váy đi ra ngoài chơi với bạn bè nhưng lại vướng con.
Có công việc nào cao cả hơn việc chăm con của các bà mẹ. Với người khác anh không rõ, nhưng với anh, đó là một công việc quá đỗi thiêng liêng, quá đỗi cao cả. Anh ngưỡng mộ, tôn trọng những người mẹ sinh con, chăm con, lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ đến quên mình. Anh cảm ơn vợ đã sinh cho anh những thiên thần bé nhỏ để hôm nay, anh được nghe tiếng gọi cha và được làm hết sức mình vì gia đình, con cái. Không có điều gì quan trọng hơn em và con lúc này với anh cả. Nên anh đang nỗ lực từng ngày, đang miệt mài công sức để con chúng ta có cuộc sống tươi đẹp hơn.
Với anh, em là nguồn động viên tinh thần, là hậu phương vững chắc nhất. Nếu không phải là em chăm các con, anh không yên tâm chút nào, không thể giao chon thơ cho người khác, trong cái xã hội đảo điên này. Một người giúp việc cũng khiến anh không thể an lòng được. Vậy nên, anh tha thiết mong vợ ở nhà, chăm con. Để đến khi con chúng ta đủ tuổi đi lớp, anh sẽ nói với em về quyết định của anh, và em có thể đi làm lại. Lúc đó cũng đâu phải là quá muộn…
Em đừng nghĩ, ở nhà là trì trệ, ở nhà là bị coi thường, bị người khác cười chê, là ngửa tay xin tiền chồng. Em đâu có xin tiền anh, đó là tiền anh phải chu cấp cho em và con, là trách nhiệm của anh. Công việc của em còn xứng đáng nhận lương cao hơn ngàn vạn những công việc ở ngoài kia. Và anh tin, em là một ‘nhân viên’ ưu tú, đầy trách nhiệm.
Những lời đồn đại xung quanh không thể khiến em xao lòng đúng không? Mình đâu thể sống vừa lòng thiên hạ, phải sống cho mình, cho gia đình đúng không em? Hãy mạnh mẽ lên, bỏ ngoài tai tất cả, vì chỉ có như thế, chúng ta mới hạnh phúc. Hãy luôn nghĩ rằng, với anh, em ở nhà trông con là niềm mong ước của anh, là việc anh cầu xin em, em mới chịu làm, và lúc nào cũng có anh ở bên cạnh, ủng hộ em hết mình. Còn gì hạnh phúc hơn là nhìn con chúng ta lớn lên từng ngày khỏe mạnh bên ba mẹ của chúng? Đó mới là điều quan trọng phải không em?
Theo eva