Suýt mất vợ và con vì nghe lời bạn đi nhà nghỉ

Trong lòng tôi cồn cào sợ hãi. Tôi vội bỏ tay cô gái đang theo sát mình rồi chạy nhanh xuống tầng 1 bắt xe ôm về. Vừa mở cửa ra, cảnh tượng vợ con trước mặt khiến tôi sợ đến mức bủn rủn chân tay.

banner ads

Tôi là con nhà nghèo. Nghèo từ trong trứng nghèo ra. Tôi cũng không hiểu tại sao nhà mình lại nghèo đến vậy, toàn bộ quần áo anh em chúng tôi mặc, sách vở chúng tôi học đều là người khác cho. Bố mẹ tôi ngày nào cũng đầu tắt mặt tối ngoài đồng, thế mà nhà cửa vẫn luôn dột nát, quanh năm chẳng dư ra được một đồng.

Dưới sự động viên tích cực của cả nhà và họ hàng, tôi tốt nghiệp cấp 3 với thành tích trung bình. Sau đó tôi bỏ nhà lên thành phố lăn lộn kiếm sống. Ban đầu tôi làm cho một xưởng sửa chữa ô tô xe máy, hàng tháng cũng gửi về quê được vài trăm. 4 năm sau tôi làm nhân viên siêu thị, tiền lương và thời gian rảnh nhiều hơn. Lúc này tôi quen một cô gái làm cùng ca. Chúng tôi thầm có cảm tình với nhau và rồi dưới sự tác hợp của bạn bè, chúng tôi trở thành một đôi.

14513-ket-hon-1.jpg

Sau 2 năm yêu nhau chúng tôi kết hôn

Yêu đương và tìm hiểu nhau 2 năm, chúng tôi kết hôn. Vì tuổi đời còn trẻ, lại thiếu kinh nghiệm sống chung nên hai vợ chồng tôi thường xuyên cãi nhau. Thêm vào đó, một năm sau, chúng tôi sinh con gái đầu lòng. Cuộc sống càng lúc càng bí bức, thiếu thốn và đầy mâu thuẫn vợ chồng khiến tôi vô cùng mệt mỏi.

banner ads

Thời gian này tôi tập tành uống rượu. Tôi thường làm bản thân say sưa để khỏi phải đối mặt với vợ con. Lần nào tôi say, vợ tôi đều cằn nhằn. Và rồi mọi chuyện sẽ kết thúc bằng một cái bằng việc tôi dơ tay dọa đánh cô ấy rồi lăn ra ngủ.

Khi tỉnh táo, tôi biết đêm qua vợ đã khóc rất nhiều, tôi cũng rất ân hận vì hành vi của mình. Mỗi khi tôi say, cô ấy đều ôm con khóc rồi dọa dẫm bỏ đi nhưng chưa bao giờ đi thật sự. Song, mọi việc cứ lặp đi lặp lại cho tới khi vợ tôi có bầu đứa thứ hai.

Ngày hôm đó, sau khi chếch choáng hơi men ở quán nhậu. Tôi được một cậu bạn mới quen rủ đi làm "chuyện sai quấy". Vừa bước vào một nhà nghỉ nằm ở khu hẻo lảnh , điện thoại bỗng nhiên reo. Là vợ tôi gọi, dù rất bực mình nhưng tôi vẫn nghe máy. Cô ấy hỏi tôi đang ở đâu và bảo tôi về ăn cơm. Tôi trả lời đang ngồi với bạn, bảo hai mẹ con cứ ăn đi, đêm nay tôi không về.

14514-ket-hon-2.jpg

Bực mình vì vợ liên tục gọi nên tôi đã tắt điện thoại

Vợ tôi hỏi đi hỏi lại tôi ngủ ở đâu mà không về. Vì bực mình nên tôi tắt máy. Sau đó chuông điện thoại reo liên tục nhưng tôi gạt đi, không nghe. Đến khi bị cảm giác vợ quấy rầy, bực bội quá, tôi bắt máy và mắng cho cô ấy một trận. Lúc đó, trong máy không phải là tiếng vợ tôi tra hỏi nữa mà là tiếng khóc, có tiếng của vợ tôi, có tiếng của con gái tôi. Sau đó là tiếng con tôi gào lên gọi mẹ. Tôi gọi vợ nhưng không thấy cô ấy trả lời, chỉ còn tiếng con gái tôi liên tục gọi mẹ, mẹ.

Trong lòng tôi cồn cào sợ hãi. Tôi vuỗi bỏ tay cô gái đang theo sát mình rồi chạy nhanh xuống tầng 1 bắt xe ôm về. Vừa mở cửa ra, cảnh tượng vợ con trước mặt khiến tôi sợ đến mức bủn rủn chân tay. Vợ tôi nằm dưới đất, máu nhuộm ướt cả váy bầu, điện thoại rơi gần đó. Con gái tôi thì khóc đến khản cả cổ, liên tục dùng tay vỗ nhẹ vào mặt mẹ nhưngcô ấy không hề nhúc nhích, mắt nhắm nghiền. Dưới sự trợ giúp của hàng xóm, tôi gọi được xe cấp cứu đến. Lúc này con gái tôi đã được hàng xóm bế dỗ giúp. Tôi theo xe vào bệnh viện. Trên đường đi tôi hối hận vô cùng.

Thật may mắn vì ông trời vẫn thương xót tôi. Được các bác sĩ tận tình cứu giúp, vợ tôi và con gái thứ hai của tôi đều qua cơn nguy kịch. Tuy sinh non hơn một tháng nhưng cháu khỏe mạnh, chỉ nằm trong lồng ấp hai tuần là đã về được với mẹ.

Mặc dù vẫn luôn tự trách bản thân sơ sẩy trượt chân khiến con không được ở trong bụng mẹ 9 tháng 10 ngày, nhưng con bình an nên vợ tôi cũng bớt mặc cảm. Còn bản thân tôi thì như người vừa đi qua cơn họa nạn, cảm thấy yêu quý và trân trọng gia đình gấp bội.

14515-ket-hon-3.jpg

Cũng may là mẹ con cô ấy đều bình yêu nếu không tôi sẽ dằn vặt cả đời

Vợ tôi giận, không nói chuyện với tôi suốt 1 tuần đầu sau sinh. Đến khi cô ấy đi lại được, tôi mới được phép dìu cô ấy đến thăm con ở phòng chăm sóc đặc biệt. Mỗi lần nắm tay cô ấy, tôi đều siết rất chặt. Tôi hiểu mình đã suýt mất đi hai người quý giá nhất đối với tôi trên đời. Cảm tạ trời vì đã không để điều đó xảy ra, nếu không, tôi sẽ ân hận suốt quãng đời còn lại.

Nay tôi viết tâm sự này để tri ân người vợ đã chịu đựng và vẫn cố gắng gắn bó với tôi trong hơn 3 năm qua. Đồng thời, tôi cũng tự hứa, thề với lòng sẽ không để em phải chịu thêm đau khổ nữa. Tôi sẽ cai rượu, hạn chế quan hệ bạn bè và cố gắng làm ăn để cho vợ và hai thiên thần của tôi có cuộc sống tốt đẹp hơn. "Vợ ơi, hy vọng em sẽ cho anh cơ hội". Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm sự của tôi!

Theo khotruyenhay

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI