Tôi vừa mới "đóng gói" và mang “trả chồng về nơi sản xuất”.
Tôi đã "đóng gói" chồng trả về "nơi sản xuất"
Người ngoài không biết còn bảo tôi được voi đòi tiên khi có một người chồng vừa nhiệt tình, vừa chăm chỉ lại tâm lý như anh mà còn không biết hài lòng.
Đúng là chồng tôi có những đức tính “tiêu chuẩn vàng”, nhưng chỉ với người ngoài mà thôi. Còn với vợ con, lão chồng tôi thể hiện đúng bản chất vô trách nhiệm, ích kỷ, lười nhác vô cùng.
Chồng tôi là một người đàn ông cực kì nhệt tình, nhưng chỉ với bạn bè. Lão đấy đang ngủ mà có một ông bạn giời hơi đất hỡi nào đó tỷ năm chẳng liên lạc gì gọi điện nhờ vả, y rằng lại hẹn người ta ra quán bia nói chuyện cho thoải mái. Hoặc có hôm trời mưa ngập đường, một ông anh làm cùng nhờ lên công ty đón, vậy là chồng tôi hăm hở dắt xe ra đi đón bạn.
Ấy vậy mà, có khi đang ngồi vắt chân lên ghế xem ti vi, vợ nhờ vào bếp tắt hộ cái vòi nước, lão ấy lại càu nhàu hoặc chơi chiến dịch “tôi không nghe tôi không thấy” cái gì, vợ nhờ thì cứ để đấy lát nữa vợ tự làm.
Không những vậy, chồng tôi còn rất nhiệt tình khi… đi nhậu. Đi đến đám cưới bạn, lão ấy đi mời hết mấy bàn xung quanh. Mọi người còn tưởng lão là người nhà cô dâu hoặc chú rể cơ.
Đi đám cưới chồng tôi rất hăng hái mời người khác nhậu. Ảnh minh họa
Chồng tôi rất chăm, nhưng chỉ chăm “việc chú bác” chứ còn việc nhà thì cực kì lười nhác. Lão chồng tôi luôn miệng ra rả: “Việc nhà là của đàn bà, đàn ông bọn anh chỉ làm công to việc lớn”. Nhưng mà chúng tôi lấy nhau được hơn 5 năm, đã có việc gì lão chồng xếp vào việc lớn đâu. Cái việc lớn nhất là mua nhà, thì sau khi cưới, vợ chồng tôi được bố mẹ hai bên cho tiền mua được căn hộ chung cư.
Ở nhà tôi có gãy lưỡi năn nỉ lão cũng chưa bao giờ làm giúp việc gì, ấy thế mà hàng xóm gọi sang uống rượu, lão lăng xăng sang sớm đun nước mổ gà chẳng nề hà gì. Chị vợ hàng xóm cứ tủm tỉm khen tôi số sướng: “Chú ấy việc gì cũng biết thế này thì cô sướng nhất còn gì”. Tôi chỉ biết bấm bụng để giữ thể diện cho chồng.
Chồng tôi galant tâm lý kinh khủng, nhưng chỉ với người ngoài. Tôi nhớ, khi tôi chưa là vợ của lão, tức vẫn là người ngoài thì lão quan tâm chăm sóc với tôi từng ly từng tý. Đi uống nước, lão luôn ân cần giúp tôi khuấy ly nước hay bỏ bớt đá cho đỡ viêm họng. Hồi yêu nhau, mỗi khi lão đến nhà đưa tôi đi đâu đó, lão luôn xuống xe giúp tôi đóng cổng, rồi cài mũ bảo hiểm cho tôi. Chính những hành động quan tâm nho nhỏ đó đã đánh gục tôi ngay lập tức.
Đúng là chồng tôi có những đức tính “tiêu chuẩn vàng”, nhưng chỉ với người ngoài mà thôi.
Ấy vậy mà, từ ngày làm vợ lão tôi đang trên trời bỗng ngã bịch xuống đất. Hồi chửa bụng to vượt mặt, ngày mưa nhờ lão chở đi làm được một hôm thì lão đã càu nhàu cáu kỉnh. Hoặc hồi ốm nghén, chập tối tôi thèm ăn phở, thủ thỉ nhờ lão đi mua cho bát phở. Ấy vậy mà lão vừa đánh điện tử vừa mặc cả: “Lát đói em ăn mỳ gói nhé, vừa ăn cơm xong lại ăn phở nữa bụng dạ nào chứa được”.
Đi thăm quan cùng công ty chồng, tôi được mở mang tầm mắt. Tôi gặp lại con người của chồng trước kia, khi chúng tôi chưa là vợ chồng. Lão ấy hết sức tâm lý và galant với chị em phụ nữ. Thấy ai xách đồ nặng, lão lăng xăng giúp đỡ. Thấy ai có con nhỏ, lão lại làm đủ mọi trò cho nó cười.
Trong khi vợ lão một tay bế con, một tay kéo cái va li to đùng. Lão chỉ biết đứng nhìn rồi nhăn nhó giục: “Mẹ nó đi nhanh lên nào không mọi người lại phải chờ”. Lúc đó không phải vì giữ thể diện cho lão ý, tôi thật muốn quăng cả cái vali vào người lão.
Chồng tôi là người rất thoáng trong chi tiêu. Lão có thể bỏ ra tiền triệu cho bữa nhậu mời bạn bè là chuyện bình thường. Tháng cũng phải đôi ba lần lão mời như thế. Ấy vậy mà chẳng bao giờ thấy lão chủ động đưa vợ con đi ăn đi chơi ở bên ngoài vào ngày nghỉ. Thậm chí từ ngày tôi sinh con, lão còn chưa từng đưa mẹ con tôi đi đâu.
Có lần sinh nhật tôi, tôi đặt tiệc ở nhà hàng và gọi chồng tới, thế mà lão phát cáu lên là tôi không có kế hoạch sớm, lão mời bạn đi nhậu rồi, tôi và con ăn xong thì về đi. Tôi hẫng hụt, cảm thấy trái tim mình như vừa mất mát cái gì đó.
Tiền lương chồng đưa tôi giữ thẻ, nhưng khổ nỗi lương lão ấy rất thấp, thu nhập chủ yếu là làm ngoài thì lão giữ ăn tiêu một mình. Lão chưa từng chủ động đưa thêm chi phí sinh hoạt cho tôi, cũng chưa từng chủ động mua quần áo hay đồ chơi cho con. Chồng tôi luôn mặc định, những việc ấy thì tôi - người giữ lương phải mua.
Chồng tôi ăn nói có duyên, rất vui tính. Các cô các chị đồng nghiệp của lão đã khen nức nở khi tôi đi dự buổi tiệc cuối năm ở công ty chồng. Họ nói chồng tôi luôn là người làm nóng không khí, luôn tếu táo đùa với mọi người ở chỗ làm.
Ấy vậy mà về nhà chồng giống như ông già khó tính, vợ nói gì là nhăn nhó cau có. Con đòi chơi cùng thì bố chỉ ậm ừ, rồi mặc kệ thằng bé lê la chẳng thèm quan tâm.
Đôi lúc, tôi cứ nghĩ vợ chồng tôi là kẻ thù, bởi cứ mở miệng ra là lão nhăn nhó bặm trợn nạt vợ dọa con. Không thì cả ngày lì lì như kiểu mẹ con tôi thiếu nợ chồng vậy.
Một người chồng hoàn hảo trong mắt mọi người như thế, nhưng thực sự chỉ là cục nợ với mẹ con tôi. Tôi chẳng dại gì chôn vùi cuộc đời mình với người chồng vô trách nhiệm như vậy. Ngày hôm nay, tôi phải gửi con rồi lừa lão về nội để trả lão về "nơi sản xuất”.
Khi tôi đưa ra tờ đơn ly hôn đã kí sẵn thì cả nhà chồng tôi ngã ngửa. Bố mẹ chồng tôi giận tím mặt, đã nhiều lần ông bà chứng kiến cảnh chồng tôi đi chơi đêm vô tội vạ nhưng cũng chẳng khuyên răn lão. Thế nên khi tôi bảo mẹ chồng: “Con xin trả người đàn ông này cho bố mẹ, con không thể sống với anh ấy được nữa” thì ông bà mắng chửi tôi là đồ hỗn láo.
Giờ phút này thì tôi chẳng còn quan tâm xem gia đình chồng nói gì nữa, bởi gửi trả được lão tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng thanh thản đến lạ.
Theo PNO