Quá dễ để yêu con riêng của chồng

(Yeutre.vn) Chỉ còn ít tuần nữa thôi là tôi sẽ giã từ đời con gái bay nhảy để lên xe bông.

banner ads

Tôi là con gái nhưng lại không hề dịu dàng, thục nữ một tẹo nào. Nói thế thôi chứ... tôi tự nhận xét mình cũng khá đảm đang và chu đáo trong việc chăm sóc người khác. Ấy thế mà, chồng sắp cưới của tôi lại bảo rằng ở tôi chỉ được mỗi cái “nhiệt tình” là hay ho. Ngoài ra, anh chẳng khen tôi được điều gì hơn. Có lúc tôi tự hỏi, liệu anh ấy nói thế có phải đang chê bai mình không. Bởi xét thế nào từ “nhiệt tình” cũng chẳng phải là lời khen. Nhưng mặc kệ tất cả vì giờ đây hạnh phúc trong tôi còn có thêm một “kẻ thứ ba”.

4586-em-be-gai-2-1.jpg

Kẻ thứ 3 luôn khiến tôi vui vẻ đó là con riêng của chồng tôi.

Kẻ thứ ba làm tôi vui vẻ được tất nhiên không phải là cô nàng chân dài hay hotgirl nào đó. Nàng ta chân ngắn tủn, mặt búng ra sữa, còn miệng lưỡi chẳng khác nào bà già. Và đó là con riêng của chồng tôi. Lúc này đây, tôi có thể nói rằng con bé thật tuyệt vời và quá dễ để tôi yêu đứa con riêng này của chồng. Nhưng để có được nụ cười hôm nay đã hơn một lần tôi phải chủ động nói lời chia tay với chồng sắp cưới trong nước mắt.

Tôi chỉ là đứa con gái 24 tuổi, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều vì là con một. Ngay cả bố mẹ cũng chưa bao giờ quát mắng lớn tiếng trước mặt tôi. Vậy mà đã có lúc tôi bị mắng gần như xối xả toàn những điều không dễ nghe. Nào là “Cô đi mà cướp bố người khác í, đừng hòng vào đây cướp bố con”; “Thế cô không có nhà à? Cứ ở nhà người khác thế này không thấy phiền sao í!”; “Con không phải con cô mà cô cứ xưng “con con” thế, nghe chướng tai lắm” (nghe xong câu này tôi không kịp quay đi chỗ khác mà chỉ đứng bụm miệng cười khiến con bé xấu hổ bỏ vào phòng khóc sướt mướt).

banner ads

Thôi thì cũng an ủi vì dẫu sao con bé bất đồng mà vẫn lịch sự xưng con.

Cứ thế, thời gian đầu chỉ mỗi việc bắt chuyện với nó thôi cũng đã khó. Nhưng vì yêu anh, tôi nghĩ mình cần phải làm quen nhóc này tới cùng.

Từ chỗ không biết nấu nướng, tôi phải học nấu nướng, phải đọc nhiều sách về tâm lý bé gái tuổi lên 5, phải bỏ bớt thời gian du hí cuối tuần, tán gẫu, chát chit facebook… để ở bên con bé.

4587-art1-cookingbrunette-700-140921240911895afd6df1449.jpg

Từ chỗ không biết nấu nướng tôi phải học nấu nướng.

Thời gian trôi qua, mọi cố gắng của tôi từ việc mua quà hối lộ, đến chuyện làm hề cho bà cụ non cười, rồi nấu món ăn nhóc thích, chăm nhóc khi anh đi công tác, đưa nhóc đi xem phim 3D mới nhất…và cả thức canh khi nhóc ốm. Vậy mà, những gì tôi nhận được chỉ là sự lạnh lùng của nhóc, hoặc những lời quát mắng. Và tôi cứ thế kiên nhẫn đợi chờ cho đến một ngày bé đến bên tôi đầy nhẹ nhàng và nói như chực khóc “Con xin cô đấy, cô đừng làm mẹ con nữa, được không cô?”

Lúc ấy, tôi lao vội về nhà, vụt vào phòng vệ sinh khóc tấm tức. Ngay hôm sau, tôi đã gặp anh và chủ động nói lời chia tay.

Khi bước vào lựa chọn này, đứa bạn thân tôi đã mắng tôi khùng rằng khi không lại đâm đầu yêu người đã có con. Bố mẹ tôi thì cứ nhẹ nhàng khuyên bảo tôi đừng tự làm khó mình. Ngay cả tôi cũng thấy mình tửng quá chừng. Vậy mà ngờ đâu tình yêu lại mạnh mẽ đến thế. Tôi đã chủ động chia tay những ba lần nhưng rồi lại không xa anh được lâu.

Ngày này qua tháng khác, mặc cho tất cả, tôi vẫn nỗ lực ân cần và chăm sóc con bé thật chu đáo nhất là những lúc anh đi công tác xa nhà. Bản thân anh cũng hiểu được những trở ngại giữa tôi và con bé nên vẫn thường vỗ về mỗi khi tôi tấm tức.

Nhận thấy mọi thứ không biến chuyển, tôi bắt đầu thay đổi chiến lược thu phục của mình. Từ chỗ khiêng cưỡng làm cho mình dịu dàng, tôi trở về con người thật của mình, một điều gì đó mà anh vẫn gọi là “nhiệt tình”.

Thay vì khóc thầm hoặc tức tưởi khi con bé nói hỗn, tôi cứ thế quát thẳng vào con bé và hỏi lại nó “Con thấy cô lúc này thế nào?”. Dĩ nhiên, con bé sẵn sàng bốp đáp lại “Cô cứ như con mụ điên ấy”. Tôi chỉ chờ có thế để nói với nó thật nhẹ nhàng “Con vẫn luôn giống cô như vậy đấy”. Vậy mà, lần ấy, con bé không chạy đi, chỉ đứng yên và bật khóc trước mặt tôi. Nó trở thành đứa trẻ mềm nhũn và cần yêu thương.

Từ đó, tôi không bao giờ thấy nó vũng vẫy trước những ân cần của tôi như cái cách nó vẫn cố gồng mình chống trả. Tôi dạy cho nó đủ điều một cách bản năng nhất từ con người tôi. Nó biết khóc trước mặt người khác khi cần, biết trả đũa kiểu con trẻ khi bị bọn con trai bắt nạt, biết chạy ra sân chơi đùa khi nắng lên và biết phịa cả những câu chuyện mà chỉ trí óc trẻ con của nó mới nghĩ ra… Sau cùng, con bé đã không còn quát tháo, chịu khó mở lời và thậm chí đã cười khanh khách... với cả tôi.

4588-635058799-2560-1600.jpg

Sau bao nỗ lực cải thiện mối quan hệ, cuối cùng con bé cũng đã chịu chấp nhận tôi.

Trong một tai nạn gặp phải cách đây không lâu, tôi bị bỏng vì cứu con bé khỏi gara xe đang bốc cháy vì sự cố chập điện. Ngọn lửa đã kịp táp vào bàn tay khiến tôi bỏng nặng phải nhập viện. Lần đầu tiên đến thăm tôi tại bệnh viện, con bé đã hỏi tôi “Cô đau lắm phải không,… mẹ?”.

Một đứa con gái chưa hề biết đến chuyện đau đẻ như tôi còn hạnh phúc nào hơn khi được gọi tiếng "mẹ" với tất cả niềm trìu mến đáng yêu đến thế. Tôi đã rơi nước mắt, giọt nước mắt ngọt ngào vô ngần mà tôi nghĩ chắc không bao giờ quên được.

Sau đợt điều trị đến nay cũng đã gần 6 tháng. Bàn tay tôi vẫn còn sẹo khi sắp làm cô dâu nhưng tôi chưa một lần hối hận.

Suy cho cùng điều gì cũng có cái giá của nó. Để có thể mạnh miệng nói yêu con chồng thật dễ quả không hề đơn giản. Nhưng trên tất cả, giờ đây cả ba chúng tôi đều biết trân trọng cuộc sống có được không đơn giản này.

Yeutre.vn

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI