Mình rất tự hào khi suốt 7 năm qua anh lúc nào cũng úp bát giúp mình. Ảnh minh họa
Bỗng dưng yêu đời có phải là dấu hiệu bị làm sao không mọi người nhỉ?
Có đôi lúc mình tự phát cuồng vì hạnh phúc nhỏ nhoi và người chồng đáng yêu của mình.
Anh chồng mình hay hỏi "Anh làm gì mà em cuồng anh đến thế?".
Thật mình cũng không biết làm sao nữa, anh không phải là siêu nhân hay các chàng trai hoàn hảo đến từng milimet bước ra từ truyện ngôn tình, đơn giản chỉ vì suốt 7 năm qua, anh ấy chưa một ngày nào không úp bát hộ vợ.
Chồng mình không hề giỏi giang, không hề siêng năng nhưng anh ấy vẫn đủ đáng yêu đốn gục trái tim mình.
Ngay từ lúc còn ở với bố mẹ chồng, hễ vợ sửa soạn rửa bát đũa thì dù có làm gì anh cũng bay ngay đến đứng bên cạnh.
Vợ rửa xong cái nào thì anh nhanh tay úp cái đấy. Mặc dù ban đầu anh ấy úp rồi thì mình vẫn phải úp lại vì lộn xộn, thậm chí còn đánh vỡ chén bát nhưng mình vẫn rất hài lòng.
Bố mẹ chồng rất không thích anh làm điều đó cho mình. Mẹ chồng thậm chí còn mắng trước mặt là "việc đấy nặng lắm hay sao mà bắt chồng phải làm".
Là dâu mới nên mình vừa sợ vừa buồn, chỉ hùa theo mẹ chồng bảo anh đừng làm nữa.
Thế nhưng chồng mình đã rất dõng dạc pha trò rằng "vì việc nhẹ nên con mới làm đấy mẹ, việc nặng thì đời nào con sờ vào". Cả nhà cùng cười.
Bố mẹ chồng sau đó cũng hiểu con trai mình thật lòng muốn giúp đỡ vợ nên thôi. Sau này bà mắng yêu một câu khiến mình rất cảm động.
Bà nói "thôi chúng mày làm gì thì làm, miễn thấy hạnh phúc là được".
Khi vợ chồng mình ra riêng rồi có con, anh vẫn không quên nhiệm vụ hằng ngày đó của mình.
Có một lần vợ chồng cãi nhau to, ăn cơm xong mình bỏ bát đũa đứng dậy lên phòng nằm khóc tiếp.
Được một lát thì chồng thò đầu vào, không an ủi vợ mà chỉ hỏi một câu: "Sao em không rửa bát?".
Mình đang giận, chồng lại thò mặt bào hỏi "Em không rửa bát sao anh úp bát được" thế là mình cười và hòa cả làng. Ảnh minh họa
Đang cơn điên, mình điên tiết lớn tiếng "lúc này mà anh còn bắt tôi phải rửa bát được sao?".
Chồng mình ngẩn tò te nhìn vợ đáp: "Nhưng em không rửa thì làm sao anh úp bát được". Thế là mình bật cười và lại hòa cả làng.
Mấy chị em hay bảo với mình nhà có thể không quét, quần áo có thể không giặt, chỉ riêng chén bát là ngày nào cũng phải rửa và đó là công việc đáng ghét nhất.
Mình chưa từng dám tâm sự thật với mọi người rằng khoảnh khắc hôn nhân mà mình thấy hạnh phúc nhất là lúc hai vợ chồng người rửa bát người úp.
Mình cảm nhận được sự đồng điệu trong khoảng thời gian ngắn mỗi ngày đó.
Mùa đông, khi nước máy cũng lạnh ngắt đến nỗi rửa mặt cũng lười thì chồng lại pha nước ấm để mình rửa bát.
Mình trêu anh sao không rửa luôn cho vợ bớt việc nhưng anh bảo "cái anh giúp em không phải là úp bát mà là để cho em cảm giác vợ chồng mình vẫn luôn mặn nồng như ban đầu".
Tuy có hơi sến súa nhưng mình nghĩ đúng vậy thật. Nếu anh cứ cúi mặt ngoài xã hội để kiếm tiền thì chắc gì mình đã thấy hạnh phúc được như hiện tại.
Mỗi lúc chồng đi công tác thì thôi rồi, giường ngủ trống trải đã đành mà lúc rửa bát cũng hụt hẫng không kém.
Mình đã quá quen với sự góp mặt của anh mỗi lúc như thế, quen cái dáng cao lớn của anh che mất ánh đèn, quen những câu chuyện mà vợ chồng nói với nhau.
Bình thường rửa một núi bát cũng thấy nhẹ nhàng xoẹt xoẹt là xong, bây giờ chỉ mỗi mấy cái bát của hai mẹ con cũng thấy nặng như núi đè.
Mình càng thấy chồng nói đúng, cái anh đã giúp mình suốt 7 năm qua không phải là úp bát, mà là cảm giác chúng mình vẫn luôn yêu và bên nhau.
Chắc mình sẽ giữ bí mật với chồng là vì sao mà đã kết hôn lâu như thế, mình vẫn phát cuồng và yêu chồng.
Theo Maskonline.vn