Trong một ngày hôm nay thôi mà tôi nghe hết hai tâm sự về chồng! Buồn lắm, hôm nay mạn phép viết bài không liên quan lắm đến giáo dục mà liên quan đến một vấn đề nhạy cảm của phụ nữ: chồng và con. Bài viết này không viết cho riêng ai. Mà viết cho tất cả các chị em trước và sau khi lấy chồng.
Chồng hay vợ mới là kẻ bỏ bạn đi nhanh nhất. Ảnh minh họa
Ừ, bạn đang vui. Vui lắm. Vì đang có người yêu mình. Tìm được một tâm hồn đồng điệu và đích thực. Bạn đang ngất ngây trong tình yêu. Chúc mừng bạn. Ngày bạn tay trong tay bạn đâu nghĩ đến một ngày sẽ xa nhau. Vì đâu? Lát ta sẽ bàn.
Ngày bạn kết hôn. Bạn nghĩ thế là xong. Cuộc đời viên mãn. Xong rồi. Thế nhưng lúc ấy mới là lúc bắt đầu. Bởi vì lúc ấy bạn và người kia nữa mới vừa bắt đầu bước vào một nơi gọi là: "tù". Sao lại thế ? Vì lúc này bạn đang nói và đang tin vào một lời nói dối vĩ đại nhất cuộc đời bạn: em/anh sẽ bên nhau trọn đời.
Ừ thì lúc bạn nói bạn nghĩ thế thật. Và anh ấy cũng thế. Nhưng ở bên nhau mà chỉ vin vào lời cam kết ấy thôi thì chưa đủ. Lúc mà cái tâm hồn bạn luôn tìm kiếm một thứ gì đó tốt đẹp hơn thì tâm hồn người kia đang bận rộn tìm kiếm một thứ khác. Khi mà cái làm bạn vui ko còn là cái đã từng làm anh ấy vui nữa. Khi bạn tiến xa hơn mà anh ấy vẫn lẹt đẹt hoặc ngược lại. Thì lời cam kết ấy chỉ còn là một sợi dây trói buộc hai người mà thôi. Lúc đó người thứ ba xuất hiện. Hoặc giả như cái người ấy không xuất hiện thì tình cảm hai bạn cũng rạn nứt lâu rồi.
Khổ nỗi vì cái lời cam kết đó mà hai tâm hồn không hề có chung nhịp đập đó vẫn phải đi bên nhau mỗi ngày. Và thiếu đi kỹ năng kết nối hoặc cho dù có cố gắng hay có kỹ năng. Hai tâm hồn này cơ bản vẫn khác nhau. Thì lúc đó hai tâm hồn này phải hết sức đau khổ hoặc che đậy đi cái đau khổ kia để tiếp tục sống chung với nhau. Đáng lẽ phải nói chuyện nhiều hơn thấu hiểu nhau nhiều hơn.
Chúng ta chọn cách im lặng và đối mặt như không có gì xảy ra. Ta vẫn ăn cơm vẫn nói chuyện, nhưng câu chuyện nhạt thếch và thiếu sức sống. Thiếu sự chia sẻ từ bên trong. Câu chuyện đó chỉ đem lại sự trống rỗng càng trống rỗng hơn. Khi mà hai trái tim vì nhiều lý do ghét nhau hoặc sợ xung đột mà không mở ra được nữa. Thì lúc ấy chúng ta vừa nói chuyện vừa khép cửa. Cuộc nói chuyện chỉ còn là nghĩa vụ mà thôi.
Rồi xuất hiện người thứ ba. Bình thường thôi. Vì đó là quy luật cung cầu. Hễ mà có nhu cầu thì người thứ ba sẽ tự đến. Đến bằng nhiều cách. Thỏa mãn một hay nhiều khía cạnh mà người kia không có.
Khổ nỗi lại do lời cam kết sống chết kia. Chúng ta đau khổ và dằn vặt. Vì anh ta phải thế này thế kia. Ta quên rằng. Anh ta đã hứa khi vui, đáng lẽ lời hứa ấy phải thêm vào thế này: anh sẽ sống bên em trọn đời cho đến khi anh không thể cảm nhận tình yêu của anh dành cho em nữa.
Tình yêu phải đi đôi với tự do và niềm tin mà khi buộc vào lời nói dối rồi thì lấy đâu ra niềm tin hay tự do? Chúng ta sống bên nhau không phải để chia sẻ lợi ích. Mà hạnh phúc nhất là sống bên người có thể chia sẻ tâm hồn. Tình yêu mà trói buộc vào lợi ích thì chỉ khiến người ta muốn mau mau chia sẻ cái lợi ích đó để được tự do trong tâm hồn mà thôi.
Tôi đã nghe người ta nói rằng: "Cha mẹ rồi cũng bỏ bạn, con cái rồi cũng bỏ bạn mà đi, chỉ có người phối ngẫu sẽ ở với bạn đến khi đầu bạc răng long". Tôi cười thầm. Không đâu bạn. Chồng hay vợ mới là kẻ bỏ bạn nhanh nhất.
Bạn ạ, con cái rồi sẽ ra đi nhưng nó còn biết bạn là mẹ. Bố mẹ bạn lìa trần nhưng có thể linh hồn ông bà còn dõi theo bạn. Còn một người mà tâm hồn đã không thuộc về bạn nữa thì họ ở bên bạn cũng vô nghĩa mất rồi .
Chỉ có một người luôn ở bên bạn. Đuổi không đi chạy không thoát. Đó là bạn! Không chỉ là thân thể của bạn mà chính là linh hồn của bạn. Đó là cái mà theo bạn xuống tận tuyền đài và thậm chí kiếp trước kiếp sau. Đó là thứ mà bạn cần quan tâm nhất. Chăm sóc linh hồn mình là chăm sóc cho tình yêu lớn nhất của mình. Sống hạnh phúc từng ngày trong tâm thức của mình là sống cho sự tốt đẹp trong linh hồn của mình.
Mỗi ngày bạn nói "tôi" tức là đang nói chuyện với tâm hồn mình. Bạn là người công bằng nhất khi tự nhận định chính mình. Bạn có hạnh phúc với chính mình không? Hành vi của bạn có toát lên niềm hạnh phúc đó không? Hay mỗi ngày mình vẫn hành hạ tâm hồn mình bằng nỗi buồn, nỗi đau và vô van những lo lắng không đâu? Mỗi ngày bạn vẫn ca lên điệp khúc khó lắm, tôi không thể? Bạn vẫn phủ nhận chính mình và chính tâm hồn mình?
Tôi tin rằng khi bạn hạnh phúc với chính bạn, khi bạn có đủ hạnh phúc để cho đi cái đẹp trong con người bạn thì bạn không cần lòng thương hại hay tiền bạc hoặc sự lo lắng của ai đó nữa. Bạn cũng không cảm thấy thiếu thốn và đau buồn. Bạn không cần ăn mày tình yêu. Cho bạn hay nhân danh con bạn thì cũng thế. Vì bạn đủ. Và lúc đó bạn làm việc vì yêu thích. Và bạn đủ. Bạn tin đi ông trời chẳng để bạn thiếu khi tâm hồn bạn đầy đủ. Bên trong có mùa xuân thì sẽ có mùa xuân bên ngoài.
Lúc đó hoặc kẻ kia trở về để ăn mày tình yêu đầy tràn trong bạn hoặc một ai đó cũng đầy tràn sẽ tìm thấy bạn. Không cần phải cảm thấy thiếu thốn. Bạn đủ. Bạn có quyền không để ai đó ăn mày bạn nữa.
Vậy thì hãy yêu mình. Yêu thật lòng. Đừng để những thứ khác chi phối. Đừng nói tôi không có tiền. Tôi không đủ giỏi... bạn không cần có tiền hay giỏi để biết yêu mình. Chỉ có một điều kỳ lạ là khi bạn yêu mình cả thế giới sẽ yêu bạn. Con bạn cảm nhận được sự đầy đủ này mà cũng đầy đủ theo. Tiền bạc cũng sẽ dư dả mà tình yêu cũng chẳng cần gọi mà đến.
Yêu mình chính là tận hưởng cuộc sống nội tâm đầy an lạc. Bỏ hết những ưu tư không đáng có. Tự làm điều mình yêu thích và thông qua đó nâng cao tâm hồn tầm nhìn và tình yêu trong bản thân. Cuộc đời không ai hơn ai vì tiền khi tiền không phải là thước đo nữa. Nhưng dù giàu hay nghèo, ta chỉ hơn nhau sự thanh thản và nụ cười thường lạc mà thôi.
Đừng để ai bước vào cuộc đời bạn mà đem lại nỗi đau cho bạn. Nhưng cũng đừng ở lại hay bước vào cuộc đời ai đó mà ta ko phải là một món quà. Hãy tận hưởng món quà của bạn món quà mang tên cuộc sống.
Theo ngoisao