Em cần chồng sống chung nhà chứ không phải... người dưng

Có những lúc em chỉ muốn tung hê hết các thứ, gói ghém đồ đạc vào và bỏ đi thôi. Em tự hỏi, chúng ta là vợ chồng hay là người dưng sống chung nhà?

banner ads

Chồng à, anh có nhận ra…

Khóe mắt em đã có vết chân chim

Nụ cười của em gượng gạo hơn ngày cưới

Em cứ mặc đi mặc lại một vài bộ quần áo

Và cứ tất bật chẳng còn thời gian mà soi gương ngắm mình nữa rồi.

33727-chong-1.jpg

Chồng à, anh có nhận ra những nỗi buồn trong em? (ảnh minh họa)

Ngày yêu nhau, anh nói đôi mắt em khiến anh bị thu hút, nụ cười của em khiến anh say mê. Tất cả những thứ đó em đều đánh mất cả rồi, khi làm vợ anh.

Không phải em cẩu thả với bản thân, là phụ nữ ai chả muốn làm đẹp nhưng em phải nghĩ tới việc làm vợ trước khi làm phụ nữ, làm mẹ trước khi muốn chăm lo cho bản thân.

Em chẳng kịp trau chuốt đường kẻ mắt, tô đậm cho làn môi vì dưới kia con đang chờ đưa đi học.

Em chẳng dám tiêu pha mua sắm, mua cái áo cái quần vì biết rằng sắp tới kỳ đóng học cho con.

Rồi mỗi khi về nhà, nhìn căn nhà ngổn ngang, chồng bát đĩa chưa kịp rửa em thấy mình bất lực quá chừng. Em luôn cố gắng hết sức mà vì sao vẫn không thể hoàn thành hết mọi việc? Em ước mình có ba đầu sáu tay, ước một ngày kéo dài đến 48 tiếng để em có thể vừa làm hết mọi thứ vừa có thời gian để tự thưởng cho mình một tách trà.

Em biết cuộc sống khi làm vợ làm mẹ không thể như thời con gái nhưng em chẳng biết rằng lấy chồng rồi em hầu như vẫn chỉ có một mình đối phó với bao nỗi lo.

Mỗi người chúng ta đều có những điều khó của riêng mình nhưng em nghĩ rằng, đã là vợ là chồng thì phải chung một đường, chung một giường, chung một suy nghĩ và chung cả sự thấu hiểu lẫn nhau.

Chúng ta có thể yêu nhau rất đậm sâu nhưng nếu chẳng hiểu được nhau thì tình yêu ấy rồi cũng rơi xuống vực thẳm. Người ta nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu và giờ em bầu tin vào điều đó rồi.

Chồng à, anh có sợ mất em không?

33728-chong-2.jpg

Em cần anh, anh có cần em không? Em thương anh, anh có thương em không? (ảnh minh họa)

Ngày hôm qua, khi về đến nhà trong bộ dạng ướt sũng vì cơn mưa lớn, đọc tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ “Mưa lớn quá, anh ở lại công ty ăn tối rồi về sau” mà em chỉ muốn tung hê hết các thứ, gói ghém đồ đạc vào và bỏ đi thôi. Về nhà rồi anh cũng chẳng buồn hỏi thăm em có dính mưa không dù thấy em ho khù khụ, anh chẳng buồn động tay đến chậu quần áo giặt rồi em để ở cầu thang, giấy vệ sinh hết anh không buồn lấy. Những thứ rất nhỏ nhặt đó em chẳng gây sự với anh vì nó làm gì nhưng em thất vọng, anh biết không?

Em chẳng cần chồng em công to việc lớn, kiếm về một xe tải tiền mỗi tháng làm gì. Em chỉ cần chồng em quan tâm đến việc nhà một chút và quan tâm đến người ngủ cùng anh mỗi đêm một chút.

Vì sao lấy nhau rồi em vẫn thấy chúng ta chỉ như người dưng sống chung một mái nhà vậy? Em cần anh, anh có cần em không? Em thương anh, anh có thương em không?

Viết đến đây em lại khóc. Em vẫn “mít ướt” như ngày xưa anh hay trêu chọc nhưng anh chẳng còn đủ kiên nhẫn để dỗ dành em nữa rồi…

Theo blogtamsu

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI