"Tôi từng thù ghét kẻ có vợ vì đang là nạn nhân và còn tiếp diễn."
Tôi từng thù ghét kẻ có vợ vì đang là nạn nhân và còn tiếp diễn. Tôi từng bị lừa, yêu người có gia đình, khi biết đã quá trễ. Vợ của anh là một phụ nữ đẹp, tìm gặp tôi với giọng điệu khá tự tin và có phần hách dịch. Lúc đó tôi chỉ 19 tuổi, nhút nhát trước chị ta. Chị nói chị đẹp, có tiền, hơn hết là có hai đứa con nên chẳng sợ mấy cô bán thân nuôi miệng phá hoại gia đình. Chị muốn tôi biết tôi là hạng qua đường và chồng chị xa vợ nên bị dụ dỗ, mỗi lần ân ái anh đều kể tỉ mỉ với chị và nói tôi không còn trinh trắng. Tôi giải thích hết lời là tôi bị lừa, là nạn nhân thôi và sẽ chấm dứt với anh. Chị ra về và phán lại một câu rằng chị quen một đại gia có nhu cầu tìm gái và chị nói sẽ giúp tôi, đồng thời tìm cha mẹ tôi nói y như vậy.
"Tôi cảm giác mình bị xúc phạm ghê gớm vì bản thân là nạn nhân đáng thương."
Tôi cảm giác mình bị xúc phạm ghê gớm vì bản thân là nạn nhân đáng thương. Cũng là phụ nữ với nhau sao không thông cảm lại sỉ nhục nhau như vậy. Sao trên đời có người ghê gớm thế? Về phần anh chỉ im lặng, gần như trốn chạy trước chị. Suốt sáu tháng biết anh, chưa khi nào anh không quấn quýt chăm sóc hết lòng hết dạ, chưa khi nào thấy anh lén lút hay ra vẻ gì là có gia đình. Trớ trêu thay lúc này tôi phát hiện mình có thai, mặt dày đến tìm anh vì không thể biết mình phải làm gì. Anh đã khóc, không dám đối mặt với mọi chuyện, muốn tôi phá thai vì nếu giữ đứa bé sẽ hại tôi. Tôi biết mình sẽ phải làm như thế chứ biết làm gì hơn.
Sau khi tôi một mình phá thai, dù xua đuổi, chửi rủa anh vẫn ở bên vẫn chăm sóc. Căm hận người đàn ông này và muốn giết anh ta mới đủ những gì đã gây ra cho tôi, tôi mạnh dạn hỏi sao anh không về với vợ. Anh lắc đầu. Tôi hỏi sao lại trốn chạy, hèn hạ như vậy. Anh nói gặp chỉ có xung đột vì có thể không kiềm chế sẽ làm bậy. Anh đang làm thủ tục ly hôn và tòa gọi thì lên. Có điên mới tin lời đàn ông có vợ, tôi muốn trả thù cặp vợ chồng dã man này.
Trong lúc này vợ anh liên tục làm phiền và bảo sau này do phá thai tôi sẽ chẳng sinh con được, có sinh cũng bị dị tật do ảnh hưởng. Bất giác tôi giật mình vì sao chị ta biết? Tôi càng căm ghét và muốn trả thù. Việc làm ăn của anh ta bị trì trệ vì trốn chị, anh không gặp, còn chị liên tục tìm anh muốn hàn gắn gia đình vì con. Anh không chịu. Sở dĩ tôi biết vì ngày nào anh cũng tìm tôi, giao điện thoại cho tôi như còn yêu nhau.
"Anh bàn với tôi chuyện bắt đầu làm ăn lại ở nơi khác vì anh không muốn bị làm phiền và không muốn tôi bị xúc phạm."
Anh bàn với tôi chuyện bắt đầu làm ăn lại ở nơi khác vì anh không muốn bị làm phiền và không muốn tôi bị xúc phạm. Tôi hỏi anh có trốn cả đời được không, anh nói gặp nhau không giải quyết được gì. Anh theo lời vợ hàn gắn cả trăm lần nhưng gặp là cãi hoặc đánh nhau, không thể tiếp tục. Anh thề không phải vì tôi mà ly hôn.
Chờ vài tháng tòa giải quyết giao quyền nuôi con cho anh và anh mong tôi yêu thương chúng. Tôi nghĩ chị ta còn yêu chồng thì tôi sẽ cho chị ta mất chồng. Anh thương con tôi sẽ cho anh mất con. Nỗi hận trong tôi không ai hiểu. Chị ta làm cha mẹ tôi khóc vì tôi. Cha tôi và bà nội chửi mẹ tôi không biết dạy con. Gia đình tôi xào xáo vì sự ích kỉ của chị. Còn anh hại tôi mất con, hèn nhát không đối mặt.
Ngày nào chị cũng nhắn tin cho tôi chửi rủa nên tôi có cơ hội trả thù. Tôi biết người phụ nữ này chỉ muốn người ta đau khổ nên giả bộ van xin: “Chị à, mong chị cho anh gặp đứa trẻ. Anh yêu chị hết lòng vì rất yêu con. Em chỉ thay thế chị thôi, anh không ly hôn với chị đâu”. Tôi gieo vào chị tâm lý anh yêu chị thương con. Đúng như dự định của tôi, chị càng làm giá cao, đồng ý ly hôn và giành con với anh. Vì là mẹ nên chị gần gũi con nhiều nên tòa xử hai con chị được nuôi, còn anh vật vã, vậy mà sao lòng tôi không hả hê lại còn đau khổ?
"Có lẽ chị ta không hề buồn khổ mà chỉ tôi và anh buồn."
Dù không phải tôi làm họ ly hôn, cũng không biết lý do ly hôn của họ vì anh chưa cho tôi biết nhưng có lẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên sẽ hay hơn. Suốt thời gian này tôi và anh không hề có quan hệ gì, chỉ là anh tìm tôi nói chuyện, kể về dự định tương lai song tôi chỉ hận. Có lẽ chị ta không hề buồn khổ mà chỉ tôi và anh buồn.
Lẽ ra tôi sẽ chia tay anh ngay sau khi anh mất tất cả nhưng sao lại thấy anh tội nghiệp. Tôi cùng anh xây dựng lại mọi thứ và chuyện gì tới cũng tới, tôi lại có thai. Anh lập tức cưới và giờ chúng tôi là vợ chồng. Chưa ngày nào tôi nguôi chuyện anh kêu tôi bỏ con, anh hiểu điều đó. Tôi vẫn mang nỗi hận anh lừa mình mang thai rồi bắt phá ngày nào. Giờ con tôi ba tuổi mà tôi vẫn vậy, có con rồi mới thấy ăn năn chuyện cũ, hối hận vì tôi đã là chất xúc tác khiến anh không có quyền nuôi con, trẻ thiếu cha.
"Còn anh chỉ yêu thương tôi, không bồ bịch, không la cà, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy người này không phải người thân."
Hiện tại tôi vẫn bị chị vợ cũ của anh chửi hàng ngày nhưng không hận chị nữa mà chỉ thấy tội nghiệp vì đến giờ chị vẫn yêu anh. Tôi gieo hy vọng cho chị rằng anh vẫn yêu chị nên chị mới buông tay cho anh quay đầu. Còn anh chỉ yêu thương tôi, không bồ bịch, không la cà, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy người này không phải người thân. Tôi chỉ muốn có chất xúc tác để chia tay nhưng nghĩ lại làm như vậy rồi ai sẽ thương yêu mình như anh. Ai đút cho mình từng miếng cháo, ai sẽ mua thuốc khi mình đau ốm, ai kéo mền cho mình mỗi tối? Hơn hết ai làm cha của con mình tốt hơn anh? Giờ tôi thấy mình thiếu suy nghĩ và vô lương tâm quá, chỉ mong con trai lớn lên không gánh những chuyện xấu của mẹ nó.
Theo Vnexpress