Tôi 33 tuổi, lấy vợ cách đây hơn một tháng, đó là ngày định mệnh của cuộc đời tôi. Hôm đó tôi được nghỉ và về quê chơi. Mẹ giới thiệu cho tôi cô bé sinh năm 1989 ở gần nhà, mới đầu nói chuyện tôi cũng có chút cảm tình với người ta, rồi không hiểu sao người ta cũng thích tôi. Hai bên gia đình đều muốn tác hợp, rồi tôi quyết định cưới cô ấy theo đúng ý nguyện của mọi người nhưng thực sự tình cảm của tôi với cô ấy chỉ là tình bạn mà thôi.
Ảnh minh họa
Thực ra, tôi đã có người yêu cách đây 4 năm rồi. Em tốt với tôi lắm, tôi và em sống với nhau như vợ chồng suốt 4 năm. Lần nào em cũng hỏi tôi có yêu em không, vì biết em yêu tôi rất nhiều nên tôi toàn trả lời là không. Tôi là người sống thật sự ích kỷ, vì tôi và em làm chung cơ quan nên chẳng bao giờ chúng tôi dám công khai cho một ai biết. Em vẫn lẳng lặng đi bên tôi, lo lắng cho tôi từ miếng ăn, giấc ngủ. Nhiều lần em đổ bệnh mà tôi cũng chẳng quan tâm.
Năm 2012 tôi có đưa em về giới thiệu cho gia đình, mọi người ai cũng chê em, từ quê quán quá xa, đến tuổi tác không hợp. Rồi ai cũng bảo, lấy em tôi sẽ khổ nọ khổ kia. Em đã cố gắng giải thích cho mẹ tôi hiểu, nhưng không được sự đồng ý của bà, cuối cùng em cũng chấp nhận. Em vẫn sống cùng tôi đến tận ngày tôi đi lấy vợ, vẫn lo lắng, yêu tôi rất nhiều. Em quá tốt với tôi. Ở với em 4 năm em vẫn để tôi đi tìm hiểu những người con gái khác, em bảo: Anh giờ có tuổi rồi, không ở được với em mãi như vậy đâu, đi tìm lấy một người đưa về ra mắt, báo hiếu cho cha mẹ đi. Nhưng những lúc ấy, tôi làm theo em răm rắp, vẫn mải miết đi tìm kiếm mà chẳng thấy ai hợp với mình.
Lúc này đây, khi lấy vợ rồi tôi mới biết mình yêu em đến nhường nào, em vì tôi mà chịu rất nhiều đau khổ, thấy thương em vô cùng. Ở với tôi suốt 4 năm, em chả dám đi chơi đâu, chỉ ở nhà với tôi vì sợ tôi buồn, làm gì cũng muốn về nhanh với tôi. Thế mà chưa bao giờ tôi nghĩ được gì cho em. Hôm đi đăng ký kết hôn với vợ, về tôi đã khóc, nhắn tin cho em mà nước mắt cứ tuôn trào ra. Tôi biết em cũng rất buồn, nhớ em khôn nguôi. Vì chữ hiếu, vì gia đình nên tôi phải đi lấy vợ, chỉ ước người mặc áo cô dâu đấy là em. Từ ngày lấy vợ ra ở chỗ khác, không lúc nào hình bóng em, khuôn mặt em không hiện rõ lên trong đầu tôi. Làm gì tôi cũng nhớ về em, nhớ những cử chỉ, nhớ những lời nói từ em, tưởng chừng như rất lâu rồi, mà mới chỉ xảy ra có chưa đầy nửa tháng thôi.
Hôm đấy là đầu năm vừa tết âm lịch xong, như một thói quen tôi lại về căn nhà ngày xưa hai đứa ở với nhau. Vẫn là hình bóng quen thuộc, em vẫn chờ tôi như ngày xưa. Nhưng lần này đã khác, em đã quyết chia tay. Em bảo: "Anh đừng như thế nữa, hãy để em ngẩng đầu lên nhìn đời với. Em ổn rồi, em sống không cần anh bên cạnh vẫn được. Hãy nghĩ cho vợ anh đi, anh là người có gia đình, rồi em cũng phải về quê lấy chồng", mắt tôi như nhòa đi.
Gửi em! Những điều em nói với anh trước lúc anh đi lấy vợ anh vẫn nhớ như in trong đầu. Em bảo anh hãy đối xử tốt với vợ, hãy yêu thương và chăm sóc cho vợ, rồi tình yêu sẽ tìm đến với anh, sẽ hạnh phúc như khi ở với em vậy.
Giờ tôi phải làm sao đây mọi người? Tôi thật sự rất rối bời, lý trí và tình cảm tôi không biết phải chọn như thế nào nữa. Tôi ở với vợ mà lúc nào cũng nghĩ đến em, sống như một cái bóng.
Theo VNE