Và em xin tuyên bố với chồng là… em ngán Tết lắm rồi ạ!
Thức trắng đêm viết bài chuẩn bị cho Tết
Chồng và em đều biết, Tết đến thì việc vẫn chất đầy ra đó. Em làm báo, thế tức là phải “ăn Tết” trước cả tháng bằng việc chuẩn bị bài vở cho các số báo kịp đi nhà in. Tết của em tức là thức đêm thức hôm, trắng mắt “nặn chữ”. Làm việc căng thẳng, nên chồng đừng trách em cứ đến đợt này là cau có, xấu tính, và cũng đừng chê em nhan sắc xuống cấp, mắt thâm da xỉn màu. Chồng cũng chả khá hơn em, cứ đến cuối năm là lo báo cáo, hội nghị, tổng kết. Và… liên hoan. Ôi em sợ cái nếp liên hoan nước mình. Bởi tiệc nào cũng đầy bia với rượu, rồi nào là “mỗi năm chỉ có vài ngày”, “năm nay công ty mình làm ăn được”. Em sợ cái cảnh sắp đến Tết rồi, về nhà rất khuya” của chồng lắm. Mà điểm lại lịch sử từ lúc mình cưới nhau, về khuya là may. Chứ vào Tết rồi thì chồng chỉ có từ bết tới lết bởi đủ đám ăn uống bạn bè.
Tết đến, chưa chắc tiền về nhưng chắc chắn tiền sẽ đi... Đành rằng đọc báo thấy công ty này thưởng 8 tháng lương, công ty kia tặng nhân viên hẳn iPhone 6, nhưng… đó không phải cơ quan vợ hay công ty chồng (buồn ghê!). Chúng mình ngày thường chỉ đủ tiêu, Tết đến lại đau đầu tiêu sao cho đủ. Vì “chuyện bình thường thế thôi” là mình phải sắm Tết, biếu Tết, chơi Tết.
Tết nào cũng vậy, tiền đến và đi rất nhanh chóng
Cũng từ việc này, mình dễ nặng nhẹ với nhau hơn. Những chuyện tí ti trước giờ dễ bỏ qua, thì đến Tết lại thành nghiêm trọng. Biến mỗi nhà bao nhiêu, mua gì cho công bằng, đến cái bao lì xì nhét bao nhiêu vì đúng lễ cũng làm mình mệt mỏi. À chồng biết không, vì chuyện mình mua tặng nhà ngoại cu Bin cái tivi năm ngoái mà chị dâu “nhắn nhỏ” em rằng tủ lạnh nhà nội đang cần thay mới. Thú thực là em đuối, vì năm nay mình cũng hơi “hẻo”, nhưng em sẽ vun vén để chồng và bố mẹ được vui.
Tết đến, em chẳng khác osin. Dĩ nhiên, em biết chồng thương em, lúc nào cũng đỡ việc cho em. Nhưng đó là khi chỉ có hai vợ chồng mình. Chồng em cái gì cũng hoàn hảo, chỉ bị cái… sĩ. Chồng quý bạn, cứ đến Tết là hối em chuẩn bị đủ loại thức ăn bia bọt để trong nhà để đón khách. Mà có khách đến thì chồng tự nhiên khó ưa với em ngay! Toàn kiếm cớ sai vặt em nhé, rồi nói xấu kiểu như em chả được cái tích sự gì chỉ giỏi nịnh chồng. Chồng thì oách rồi, chỉ có em là tức! Kể mà không có mấy ngày không phải Tết bù lại thì em cho chồng biết tay!
Tóm lại là vầy, Tết này em oải lắm nên em cho chồng 3 chọn lựa:
Trốn Tết: Vợ chồng mình chỉ đùm túm về ngoại một tí, về nội một tí, xin ba mẹ hai bên… mớ đồ ăn rồi đóng cửa trong nhà ôm nhau. Em sẽ không phải túi bụi dọn dẹp trang hoàng nhà cửa, chất nhét đồ ăn trong nhà rồi tính toán giữ “mặt tiền” cho chồng. Chồng có thích đi chúc Tết bạn thì đi, nhưng chỉ được đi trong giờ… hành chính. Tối đến phải về nhà chơi với em.
Chơi Tết: Mình dắt nhau đi du lịch, hết Tết thì về. Tiền sắm Tết chắc cũng từng đó tiền đi chơi. Nếu chồng sợ đến những nơi đông người sẽ mệt mỏi, bị chặt chém thì mình đi phượt (như cái ngày xửa ngày xưa ấy). Em có gợi ý với ông bà rồi, ông bà duyệt sẽ giữ cu Bin cho mình, còn đảm bảo sẽ ôm nó đi “thu gom” lì xì từ họ hàng khắp xóm nữa.
Đi du lịch dịp Tết
Tận hưởng Tết: Thực ra thì em cũng thích Tết đến lắm chứ, em chỉ không thích những việc như đã kể với chồng ở trên. Thế nên năm nay, em muốn chỉ làm những gì mình thấy vui. Em vui khi được chia sẻ thời gian với những người thương yêu của mình, cụ thể là chồng, cu Bin, bố mẹ hai bên. Đặc biệt là chồng. Tức là em muốn tận dụng những ngày nghỉ Tết để mình chia sẻ với nhau được nhiều hơn, ở cạnh nhau lâu hơn. Nếu không vội quên thì chắc chồng vẫn còn nhớ Tết năm ngoái chứ? Vợ sắm quần áo đẹp, spa năm lần bảy lượt cả tháng trước nhưng chồng thì chẳng thấy gì khác biệt. Chỉ nhậu Tết, chơi Tết rồi… ngủ Tết, chẳng quan tâm gì đến vợ. Tết chủ yếu để chồng ngắm chồng yêu. Nhưng Tết với chồng chẳng có gì ngoài những cuộc nhậu. Thế nên ăn Tết, trốn Tết hay chơi tết thì cái quan trọng nhất là em phải thấy được hạnh phúc khi ở bên cạnh chồng trong những ngày này.
Thư viết cũng dài, chồng đọc vài ngày rồi đón Tết cũng chưa muộn, chồng nhé!
Theo Khiết Bông
Nguồn VNE