Ban đầu, tôi cũng nghĩ như vậy nên hào hứng lắm. Chẳng phải là phụ nữ lấy chồng chỉ mong được chồng chiều hay sao? Chồng mà lúc nào cũng em thích làm gì thì làm, tùy em thì chẳng sướng là gì. Cứ có mấy ông chồng bảo thủ, hay quyết đoán và gần như không nghe lời phụ nữ, cái gì cũng cho là mình đúng, vợ chẳng là gì, lời nói của vợ trở nên vô nghĩa trong mọi hoàn cảnh thì quá chán. So sánh với họ, tôi cũng nghĩ, mình thật may mắn vì lấy được người chồng như thế.
Từ bao giờ, mọi việc trong nhà đều do tôi quyết. Chỉ cần tôi mở miệng ra hỏi chồng ý kiến là y như rằng nhận được câu hỏi tương tự. (Ảnh minh họa)
Nhưng, sống với nhau hơn 1 năm, cái sự ‘em thích làm gì thì làm, tùy em’ của chồng khiến tôi cảm thấy bức bối, khó chịu vô cùng. Mỗi lần tôi cần hỏi ý kiến chồng về việc này, việc kia, muốn lắng nghe anh chia sẻ, coi như là góp ý để mình biết, làm việc cho chuẩn thì anh lại cái câu ‘em thích làm gì thì làm’ khiến tôi bực mình ghê cơ. Có lúc tôi cũng tự mình quyết thật, nhưng mà đến khi hỏi chồng là phương án ấy có được không, anh lại ‘tùy em’.
Nghe cái từ ‘tùy em’ bây giờ tôi thấy dị ứng lắm rồi. Tôi bảo anh, Tết về biếu nhà nội, nhà ngoại, mỗi nhà tầm 5 triệu có ít quá không hay nhiều quá. Anh chỉ trả lời ‘tùy em, thích biếu bao nhiêu thì biếu, tiền em cầm mà, anh không can dự chuyện này’. Nghe anh nói vậy, tôi bức xúc lắm. Vì nhà tôi thì không sao nhưng nhà nội thì phải làm sao cho chu toàn. Anh là con trai, anh hiểu tính bố mẹ anh, làm không đúng ý các cụ, lắm lúc còn phật ý thì chỉ khổ cho tôi. Thế mà hỏi chồng thì lúc nào chồng cũng ‘tùy’, có chán không chứ.
Có hôm, tôi bảo chồng, ‘mai sinh nhật anh, anh thích ăn gì thì em nấu, cả vợ chồng con cái ăn cho vui. Mấy khi vợ rảnh chuẩn bị được món ngon cho chồng’. Chồng tôi lại cái câu cũ ‘tùy em’. Tôi nghe mà tức điên cả người. Sinh nhật chồng, vợ có nhã ý chiều theo sở thích thì lại cái câu tùy. Ai chẳng biết là tùy, tôi có thể nấu cả chục món cho chồng nhưng mà nếu chồng không thích thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Nghĩ mà buồn vì chồng.
Từ bao giờ, mọi việc trong nhà đều do tôi quyết. Chỉ cần tôi mở miệng ra hỏi chồng ý kiến là y như rằng nhận được câu hỏi tương tự. Chồng gì mà khô khan, tẻ nhạt như vậy cơ chứ? Nói với chồng nhiều lần rằng, nếu thực sự anh thích gì thì cứ nói, chứ đừng bao giờ cái gì cũng tùy theo vợ như thế, chán lắm.
Chuyện nhỏ không nói làm gì, đến chuyện lớn, anh cũng bảo tùy tôi. Có lần hai vợ chồng tính mua chung cư, đi tìm nhà để xem. Tôi được chị bạn giới thiệu tới khu nhà đó, nhìn cũng đẹp và sang chảnh. Hỏi chồng là mua khu đó có được không, chồng lại tiếp tục ‘tùy, thích thì mua’. Rồi khi tới xem nhà, bảo anh có thích nhà này không thì chồng chỉ tặc lưỡi ‘em thích là được rồi, anh quan trọng gì đâu, anh dễ mà’.
Sống với người chồng kiểu vậy không khác gì sống với bù nhìn. Vợ được chiều ư, được cưng ư, cưng chiều kiểu ấy thì sống với khúc gỗ còn hơn. (Ảnh minh họa)
Trời ạ, chuyện trọng đại vậy mà anh cũng không nói được một câu tử tế, không cho tôi một chính kiến gì hết. Tôi cảm thấy buồn bực trong người lắm. Cảm thấy tức tối thì đúng hơn cả.
Mua nội thất trong nhà, bao nhiêu việc quan trọng cần bàn bạc, nhưng mà anh chỉ nhận nhiệm vụ chở tôi đi, còn anh bảo, tôi thích mua gì thì mua, đừng hỏi anh. Vợ chồng sống với nhau như vậy có chán không chứ? Nấu ăn mặt nhạt cũng không chê bai gì. Trên đời này chẳng có ông chồng nào như thế cả. Chuyện nhỏ không can thiệp nhưng chuyện lớn thì nhất định chứ. Nhất là chuyện đi mua nhà, nội thất trong nhà, làm sao có thể để vợ tự quyết hết được như thế.
Sống với người chồng kiểu vậy không khác gì sống với bù nhìn. Vợ được chiều ư, được cưng ư, cưng chiều kiểu ấy thì sống với khúc gỗ còn hơn.
Đúng là, so với những gã đàn ông độc đoán, gia trưởng thì kiểu như này còn có thể nói là hơn, vì cũng là cho vợ tự quyết. Nhưng xét cho cùng, cái gì quá cũng không tốt. Không nên quá gia trưởng cũng đừng hiền lành, nhu nhược, cái gì cũng nhờ vợ hết. Nghĩ đúng là, người khác nhìn vào thì bảo tôi được voi đòi tiên, nhưng voi gì, tiên gì, đã được cái gì mà đòi với vòi.
Bây giờ, tôi đã cãi nhau với chồng không biết bao nhiêu lần về chuyện này nhưng chứng nào tật ấy. Anh không hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc này, nó có thể khiến người ta chán nhau, cảm thấy vợ chồng chẳng có tình cảm gì. Vì chuyện này mà li dị thì lãng xẹt nhưng cứ tiếp tục, có thể tôi sẽ chán mà sống với chồng như cái bóng vô hình, rồi cũng rạn nứt mà thôi. Vợ chồng quan trọng là phải có sự sẻ chia, còn cứ một mình làm mọi việc thì khác gì sống độc thân cả đời?
Theo Khám phá