Tôi và anh quen nhau khi tôi mới là cô sinh viên đại học. Anh hơn tôi 7 tuổi nhưng đã là trưởng phòng một công ty nước ngoài có thu nhập khá. Bốn năm sau tôi chính thức trở thành vợ anh.
Sau 4 năm quen nhau chúng tôi chính thức về 1 nhà. Ảnh minh họa
Sau đám cưới bố mẹ chồng đã dành cho chúng tôi một căn nhà để ra riêng. Anh rất yêu và biết cách quan tâm tới vợ. Dù bận công việc nhưng hễ có thời gian rảnh là anh phụ tôi công việc nhà. Những ngày lễ hay ngày kỷ niệm của hai đứa anh đều sắp xếp thời gian vào bếp tự tay nấu những món ăn ngon cho tôi (anh nấu ăn khá ngon).
Bạn bè và gia đình ai cũng mừng khi tôi lấy được người chồng như anh. Thời gian cứ thế trôi đi, đến 5 năm sau ngày cưới chúng tôi vẫn chưa có gì (hai năm đầu vợ chồng tôi kế hoạch). Tôi bắt đầu lo lắng, hai vợ chồng cùng đi khám. Kết quả tôi hoàn toàn bình thường, anh tỷ lệ tinh trùng kém di động (cơ hội có con là 5% hoặc thấp hơn). Anh buồn và sốc rất nhiều, bác sĩ động viên vợ chồng tôi nên thử thụ tinh nhân tạo.
7 năm nữa trôi qua nhưng đều thất vọng tràn trề. Áp lực gia đình khiến cho anh thường xuyên cáu gắt, hiểu được điều đó tôi càng thương anh nhiều hơn. Cứ mỗi lần thất bại, nhìn anh khóc tôi cũng không thể kìm lòng. Ai mách ở đâu có phương thuốc hay vợ chồng tôi cùng tìm đến nhưng đều không có kết quả.
Trong công ty có sếp phó thích tôi từ lâu lắm rồi, tôi biết điều đó nhưng luôn tỏ thái độ rõ ràng vì bản thân rất yêu chồng và không muốn làm gì có lỗi với chồng. Cưới nhau 12 năm mà vẫn chưa có con nên lúc cáu giận tôi anh đã viết đơn ly hôn. Chiều hôm đó, cơ quan có buổi tiệc liên hoan vì vừa hoàn thành xong dự án, buồn và giận việc anh làm nên tôi đã uống hơi nhiều dù trước đó tôi chưa bao giờ uống, nếu có thì cũng rất ít, chưa bao giờ để say xỉn không biết gì như hôm đó.
Chính lúc đó ông sếp đã đưa tôi vào khách sạn thay vì đưa về nhà, sáng tỉnh dậy tôi đã chửi rủa ông ta thậm tệ rồi xin nghỉ việc ở công ty. Trước đó chồng tôi đã có quyết định làm giám đốc điều hành cho một chi nhánh ở phía Nam nhưng vẫn băn khoăn chưa nhận lời. Sự việc xảy ra, tôi lấy cớ đó để nghỉ việc, rồi vận động anh cùng chuyển vào Nam thay đổi môi trường, biết đâu may mắn sẽ tới với chúng tôi và anh đồng ý.
Sau đó một tháng tôi phát hiện mình có bầu, thông báo cho chồng (anh không nghi ngờ gì vì chúng tôi cũng vừa đi Singapore thụ tinh thêm lần cuối). Anh hét lên vì vui sướng, nghĩ cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng. Những ngày sau đó cứ hết giờ làm là anh tức tốc về nhà, lo cho tôi từng tí một.
Tôi phát hiện mình có bầu nhưng đau khổ thay cái thai đó không phải là của chồng tôi. Ảnh minh họa
Cả nhà anh cũng rất vui, tôi biết anh chờ đợi con rất lâu rồi nhưng làm sao anh chịu nổi khi biết đứa con trong bụng tôi không phải con anh. Năm tháng nữa trôi qua, biết đứa con tôi đang mang là con trai anh càng vui mừng. Nhìn anh cưng nựng đứa con trong bụng, tối tối lại ôm ấp cái bụng bầu của tôi, rồi kể đủ thứ chuyện cho con nghe, nước mắt của tôi cứ chảy dài. Anh nắm lấy tay tôi nói "Thời gian qua vất vả cho em rồi, cảm ơn em, anh hạnh phúc lắm". Nghe lời anh nói tôi thấy mình thật tồi tệ.
Rồi con trai chào đời, anh xin nghỉ phép được ít hôm, nhìn anh vụng về thay bỉm, bế bồng chăm sóc con khiến tôi thêm day dứt. Suốt 12 năm hôn nhân tôi đều toàn tâm toàn ý với chồng, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi. Khi biết mình mang bầu, dù biết nó không phải con anh nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ lại vì cũng như anh, tôi rất khao khát một đứa con.
Đêm đã khuya, nhìn hai bố con ngủ ngon lành mà tôi không sao bỏ được cảm giác tội lỗi. Giờ đêm ngủ tôi cứ giật mình thức giấc, thấy tâm trạng bất an. Liệu tôi có nên nói cho chồng biết và cầu xin anh tha thứ? Thực sự tôi rất yêu anh, không muốn mất anh. Hay tôi cứ im lặng và chôn vùi sự thật này nhưng nếu vậy làm sao có thể sống được với những bất an trong lòng? Các bạn hãy chia sẻ cùng tôi với.
Theo VNE