Yêu lại tình đầu khi đã có vợ

(Yeutre.vn) Tôi lấy vợ chỉ sau một tháng quen biết nhau. Chính xác hơn là sau một tháng hay tin em, tình đầu của tôi,.. đã sang ngang.

banner ads

Tình đầu, đó là cách gọi của tôi cho cảm giác trống trải ám ảnh về mối tình đơn phương thời học trò ngây dại. Những rung động đầu đời của tôi chỉ đến khi lần đầu tiên tôi gặp em. Ngày ấy, em vẫn còn là cô bé văn thư nhỏ xinh của lớp tôi. Em không xinh đẹp hơn những đứa bạn gái cùng lớp để cuốn hút một thằng chỉ thích con gái đẹp như tôi. Ấy vậy mà, đã gần 10 năm trôi qua, mọi thứ như vẫn còn nguyên vẹn cái cảm giác khó thở nơi lồng ngực thình thịch tiếng trống mỗi lúc nhớ về em.

4581-loveletter12.jpg

Hôm nào liều lắm tôi lại viết lá thư kẹp vào cặp sách em.

Ngày ấy, tôi cũng chỉ dám thích em, chẳng dám ngỏ. Hôm nào liều lắm lại viết lá thư xếp hình trái tim kẹp vào cặp sách. Những lúc ấy lòng lại rạo rực những nghĩ suy. Chẳng biết người ta có đọc được không? Đọc rồi người ta thấy sao? Mình sẽ đối mặt thế nào?… Thật nhiều vẩn vơ. Rồi lá thư đầu tiên không hồi âm, người ta cũng không phản ứng gì dù gặp nhau hàng ngày trên lớp. Niềm cảm mến trong tâm tư lại giục giã tôi viết thêm lá thư thứ hai, rồi thứ ba, rồi thứ n… nhưng tất cả đều lặng câm. Người ta vẫn đối xử với tôi bình thường như chưa từng biết đến một thằng ngậm ngùi đợi hồi âm.

Rồi năm học đầu tiên của cấp III qua đi, tôi và em mỗi đứa mỗi ngã, không còn chung lớp. Hàng ngày em đến lớp phải đi ngang qua lớp tôi, vậy mà cũng chẳng buồn biết đến một người vẫn dõi theo em. Tôi cứ thế lặng lẽ nhìn, lặng lẽ yêu. Đến khi con tim không còn chứa được nỗi nhớ vô hình, tôi đành liều thêm lần nữa hẹn gặp em. Ngày ấy, tôi có cô bạn thường đưa thư giùm. Lần đó, cũng nhờ người bạn này tôi đặt với em một cuộc hẹn đầu. Chẳng biết lúc ấy điên dại thế nào mà tôi chỉ nghĩ gặp được em rồi tôi sẽ liều hôn đại một cái tỏ tình luôn. Nhưng rồi… em không đến.

Từ đó trở về sau, tôi và em càng xa cách vì chúng tôi rời ghế nhà trường vào đại học. Tôi chưa từng biết yêu ai nhiều đến thế dù là thằng hay chọc ghẹo con gái và cũng không ít con gái theo đuôi.

Mỗi đứa mỗi phương ở đất Sài Gòn chật nêm này, thành ra tôi cũng không biết đích xác em học trường nào trong khi em lại không hề có liên lạc với bạn bè cũ. Song, tôi vẫn cứng lòng lân la dò hỏi. Khi biết được rồi, tôi lại tìm đến trường em những lúc có thời gian chỉ để cầu may một lần gặp mặt. Bỏ công là vậy mà mọi thứ vẫn bặt tăm. Tôi lao vào học hành và quyết tâm đạt được một điều gì đó chỉ để cất giành cho ngày gặp em. Tôi tin thế.

Trong một lần táy máy, tôi lấy số điện thoại nhà cũ của em gọi hỏi thăm. Thật may mắn, tôi được người nhà em cho số điện thoại di động em đang dùng. Vậy là sau bao năm chờ đợi, tôi đã được nghe lại giọng em.

Tôi tưởng chừng như đã đánh gục được thời gian chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này. Vậy mà, không lâu sau lần nói chuyện ăm ắp hy vọng ấy, tôi biết tin em đã có chồng. Em không nhắc tôi điều ấy trong điện thoại. Tôi thầm trách em nói dối.

Tôi tan nát, chẳng còn muốn làm gì và thấy tất cả đều vô nghĩa, kể cả cái chức vụ phó giám đốc mà sau bao năm cật lực tôi đã có được. Thấy tôi chản nản, một người trong cơ quan giới thiệu tôi làm quen một người con gái. Cô bé chỉ ở tuổi đôi mươi, xinh đẹp và có vẻ ngoan ngoãn. Cả hai gặp mặt đôi ba lần rồi nói lời yêu. Sau một tháng, tôi quyết định cưới ở ngưỡng xấp xỉ 30.

1749-tinhdau-2.jpg

Sau 1 tháng em sang ngang tôi cũng đi lấy vợ.

Từ đó đến nay cũng đã gần một năm chung sống. Tôi không biết mình có hạnh phúc không nhưng vợ tôi khá ngoan ngoãn và quan trọng hơn là biết lo cho mẹ tôi. Tôi sẽ không đòi hỏi gì hơn, trừ con tim tôi.

Trước khi cưới, tôi đã gọi điện báo tin cho em. Em đã khóc trong điện thoại. Tiếng nấc khó hiểu giày xé tận tâm can tôi. Lúc ấy, tôi đã chuẩn bị vào lễ đường làm lễ. Quả thực không dễ để tôi thay đổi quyết định khi trước mặt tôi là gương mặt rạng rỡ của người vợ sắp cưới và lời chúc mừng của bao người thân, bè bạn. Còn sau lưng tôi, là em của nơi nào đó tôi chưa từng đặt chân đến, là người vợ của ai đó tôi chưa từng hỏi han và là mẹ của đứa trẻ nào đó tôi từng mơ ước… Tôi đã quyết định cưới.

Cuộc sống hôn nhân của tôi không gọi là vỡ mộng nhưng tôi vẫn luôn cảm giác thiếu thốn một điều gì tưởng như hơi thở. Tôi tìm gọi cho em và em cũng tìm gọi cho tôi. Mỗi ngày qua, chúng tôi lại liên lạc thường xuyên hơn. Em kể cho tôi tất cả về cuộc sống hiện tại của em và buồn thay trong đó đẫm nước mắt của một phụ nữ buồn.

Cứ thế, tôi sống cùng em trong những câu chuyện đời cho đến một ngày em thì thầm vào tai nghe điện thoại rằng “em yêu anh”. Tôi đã chờ đợi và được khỏa lấp điều tưởng chừng đã khép lại vĩnh viễn. Nhưng khi mở ra mối tình này cũng là lúc tôi tham một điều hơn thế. Tôi muốn được gặp em, được ôm em và hôn em. Tôi muốn quên mình đã có vợ.

Chúng tôi vẫn chia sẻ với nhau mọi điều nhưng tôi tôn trọng lời giao kết em đưa ra, không vượt qua ranh giới làm đổ vỡ gia đình nhỏ của cả hai. Thậm chí, chúng tôi còn chưa một lần gặp lại. Lắm lúc tôi tự hỏi, nhớ em liệu có gì sai?

Yeutre.vn

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI