Sống để đợi thời cơ đưa con bỏ trốn

(Yeutre.vn) Phận đàn bà thật lắm truân chuyên. Ngày tôi quen anh, nước mắt cha mẹ đã rơi thật nhiều. Sự cấm cản ấy xem chừng cũng đã là một điềm báo cho cuộc hôn nhân đầy giông bão của tôi.

banner ads

Tôi sinh ra trong gia đình gia giáo ở đất Hà thành. Mẹ tôi là giáo viên về hưu. Bố tôi là cựu quân nhân. Nhà tôi không thuộc hàng phong lưu nhưng cũng khá bề thế vì bố tôi rất biết cách vun đắp cho gia đình. Tôi ngưỡng mộ ông, thành ra từ hồi còn bé tẹo đã ao ước lấy được người chồng giống bố. Lớn lên, tôi chọn học kinh tế để theo đuổi ước mơ kinh doanh. Trong quãng đời sinh viên, bố mẹ muốn tập cho tôi tính tự lập nên chỉ chu cấp cho tôi khi nào thật cần thiết. Còn lại, tôi phải tự làm thêm để trang trải việc học. Cũng trong thời gian này, tôi quen anh.

4582-handsbytaraholenmyheart.jpg

Khi bố mẹ phát hiện mối quan hệ trên mức tình bạn của tôi và anh đã tìm cách ngăn cấm .

Anh chỉ là một công nhân xưởng cơ khí, không học hành cao nhưng lại đốn tim tôi vì sự mộc mạc và chân chất. Chúng tôi quen nhau một thời gian rồi trở thành thân thiết. Anh thường lui tới phòng trọ của tôi chơi. Trong một lần ghé thăm tôi, bố mẹ phát hiện mối quan hệ trên mức tình bạn của tôi và anh. Ngay lập tức, chúng tôi bị ngăn cấm đến với nhau. Tiếc thay, tôi chẳng hề để tâm đến những phân tích thiệt hơn của bố mẹ, anh chị mà ngày càng gần gũi với anh hơn.

Ngày tốt nghiệp với biết bao hoài vọng tương lai cũng là lúc tôi phát hiện mình đang mang trong mình giọt máu của anh. Vì danh thế gia đình, bố mẹ tôi đành chấp nhận cho chúng tôi kết hôn. Ông bà biết hoàn cảnh khó khăn của gia đình bên chồng tôi nên đã mua sẵn cho chúng tôi một căn nhà nhỏ ở ngoại ô để tiện bề sinh hoạt.

Ngày ra riêng, tôi không dám nhìn mặt bố mẹ vì cảm thấy mình bất hiếu vô cùng. Nhưng tôi cũng hy vọng quyết định giữ lại đứa con sẽ cho tôi niềm hạnh phúc chất ngất. Với chồng, tôi chẳng hề tính toán mình thiệt thòi điều gì. Tôi chỉ biết yêu con người anh và hơn cả là đứa con của cả hai chúng tôi. Nhưng thói đời đâu dễ…

Nghĩ có nhà riêng và số vốn sau cưới, chồng tôi bỏ làm ở xưởng cũ. Hàng ngày anh lấy cớ đi làm ăn, đêm nào cũng tối mịt mới về dù tôi bụng mang dạ chửa lại không có ai bên cạnh chăm nom. Ấy thế mà, tháng này qua tháng khác, chưa bao giờ tôi thấy anh mang tiền nhà. Về đến nhà, anh cũng chỉ chăm chăm vào máy tính chơi game. Bao nhiêu việc nhà, tôi phải tự làm tất tần tật. Cũng vì ức chế, lắm lúc tôi trở nên bỗ bã, vợ chồng nói với nhau một tiếng tử tế cũng trở nên hiếm hoi. Những ngày tháng mang thai là thời gian tôi căng thẳng cực độ, buồn bực khôn nguôi. Bố mẹ thỉnh thoảng theo xe công tác của em trai tôi lại vào ghé thăm. Lần nào ông bà cũng dúi vào tay tôi ít tiền để lo cho cuộc sống. Tôi chẳng dám than vãn gì phần vì thương ông bà phần vì suy cho cùng đây cũng là lựa chọn của chính mình.

Tôi sinh con, một niềm vui mới lại cho tôi thêm hy vọng rằng chồng sẽ thay đổi. Ấy vậy mà, những ngày tôi nằm ổ cũng chỉ thấy mỗi mẹ tôi đôn đáo chăm lo. Bên nhà chồng còn chẳng có lấy một lời hỏi thăm dù tôi đã sinh cho họ một đứa cháu trai bụ bẫm. Có lẽ vì họ đã quá thừa con cháu.

4583-chongdoilyhonngaysaukhisinhcondaulong01.jpg

Tôi sinh con ra hy vọng chồng sẽ thay đổi, không ngờ anh đã cho tôi 1 đòn chí tử.

Bẵng đi mấy tháng, con trai đầu lòng của tôi, cu Ben, cũng đã được 6 tháng. Bé bụ bẫm và biết nhiều hơn để có thể hàng ngày làm bạn với mẹ. Tôi ấp ủ nhiều dự định hơn cho công việc khi con đã có thể cứng cáp. Ấy vậy mà, không một lời báo trước, chồng bảo tôi thu dọn đồ đạc về quê chồng. Ban đầu, tôi trộm nghĩ anh muốn con về thăm ông bà nội. Nhưng không, anh đã tự ý bán nhà tự lúc nào và giờ buộc tôi phải về quê sống.

Tôi tức tưởi, khóc không ra nước mắt. Những ngày tháng cô quạnh anh bỏ mặt tôi chưa đủ, giờ lại thêm đòn chí tử này tôi chẳng biết phải duy trì cuộc hôn nhân này theo cách nào đây. Nhìn con thơ dại, nghĩ đến những giọt nước mắt của bố mẹ, tôi cắn răng về quê anh ở mà không dám báo cho bố mẹ hay. Số tiền bán nhà, tôi gặng hỏi thì chồng bảo lấy vốn làm ăn nhưng làm gì thì anh chẳng nói rõ.

Tôi không phải là đứa không biết tính toán chuyện kinh tế. Nhưng ở vào hoàn cảnh này, tôi nhắm mắt làm ngơ coi như buông xuôi tất cả. Chỉ còn biết hy vọng anh sót lại chút gì tử tế với người vợ đầu ấp tay gối và đứa con ruột rà của mình. Vậy mà, một chút niềm tin này cũng bị anh đạp đổ đi.

Anh nói dối chuyện làm ăn nhưng thực chất lấy số tiền bán nhà để trả nợ cho bố mẹ chồng, một món nợ khổng lồ mà tôi chưa từng nghe đến. Tôi trắng tay, chỉ còn biết bám vấu vào nhà chồng với điều kiện kinh tế nghèo nàn. Những mâu thuẫn vợ chồng ngày càng chất chồng khi chồng úp lên đầu tôi cái tội không hiếu thảo với bố mẹ chồng. Chúng tôi không còn tiếng nói chung, nhưng chồng cũng chẳng cho phép tôi được ly thân hay ly dị. Mỗi khi tôi viết đơn yêu cầu anh ký thì y như rằng ngày hôm đó cả làng đều biết vì cơn đập phá điên khùng của anh. Những lời chuyện trò mất dần thay vào đó là nỗi chán chường ỉ ôi theo ngày dài triền miên và nỗi cô đơn đến cùng cực.

6018-divorce.jpg

Bố mẹ khuyên tôi ly dị vì xót con phận bạc

Về phần gia đình tôi, khi hay tin tôi dọn về quê chồng, mẹ tôi vì sốc đã tăng huyết áp phải nhập viện. Tôi có bắt xe lên chăm bà mấy hôm nhưng vì cu Ben đòi mẹ nên tôi không thể ở lâu hơn. Bố mẹ khuyên tôi ly dị làm lại từ đầu vì xót xa cho phận vôi bạc như tôi. Song nghĩ đến cảnh hôn nhân hiện tại, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nhẫn nhịn vì con trai bé bỏng. Tôi trở về Nam Định, quê chồng và tiếp tục một cuộc sống hao mòn, hời hợt chỉ để đợi thời cơ đưa con bỏ trốn.

Tôi biết với bản tính chồng tôi, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể ra đi một cách bình thường nhất. Nghĩa là không có chuyện đập phá, hăm dọa và quyền được nuôi con.

Tôi đã yêu không tính toán nhưng lại nhận phải trái đắng cho cái gọi là tình yêu. Giờ đây, tôi đã làm mẹ, cuộc sống hời chỉ còn biết đến con nhưng lại ấp ủ một khát khao là đem con bỏ trốn khỏi người cha của nó.

Nhìn con quấn bố, tôi không biết liệu “âm mưu” này của mình có ác quá không?

Yeutre.vn

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI