Mẹ chồng vui ra mặt khi thấy con trai xúc phạm vợ

Anh đi tán tỉnh, cặp kè với những người khác. Mẹ chồng biết nhưng vẫn bênh anh, chỉ khuyên giải lấy lệ, tôi làm lớn chuyện thì lại bị kết tội không biết điều.

banner ads

6767-160613loi-songngoai-tinhdan-viet.jpg

Biết chồng ngoại tình, tôi nói chuyện liền bị mẹ chồng kết tội này nọ. Ảnh minh họa

Tôi chưa bước qua tuổi 30 nhưng đã trải qua cuộc hôn nhân tan vỡ. Lòng tôi giờ như chai sạn, nước mắt đã cạn từ lâu, nếu không có con là chỗ dựa tinh thần có lẽ tôi không đủ sức mạnh để sống tiếp. Chồng tôi là con trai duy nhất trong gia đình bố mẹ đều làm viên chức nhà nước có kinh tế khá. Chúng tôi cưới nhau trên sự tác thành của hai bên gia đình. Chồng tôi rất chịu khó làm ăn và có chí tiến thủ, ai cũng chúc phúc cho tôi, nghĩ tôi may mắn khi lấy được người chồng tốt.

Sau đám cưới tôi về sống cùng nhà chồng, bắt đầu những chuỗi ngày dài đau khổ. Mẹ chồng thường xuyên can thiệp vào chuyện riêng của chúng tôi. Chồng lại nhất nhất nghe mẹ, mẹ nói gì anh đều làm theo. Mẹ nói gì về vợ, anh không cần biết đúng sai mà nghe mẹ rồi chĩa ngay mũi nhọn về vợ. Mẹ nói anh không được đưa tiền cho vợ mà phải đưa mẹ giữ anh cũng làm theo. Mẹ nói anh làm việc gì không cần phải bàn bạc với vợ, anh cũng nghe theo. Từng chuyện chi tiêu mua sắm cho vợ con đến chuyện lễ tết thăm nom đằng nhà vợ, mẹ chỉ đạo thế nào anh cũng nghe theo hết.

Mẹ chồng sợ con trai nghe vợ, dành hết tình cảm và sự nể trọng cho vợ nên ngay từ đầu đã tìm mọi cách chia rẽ. Tôi hiểu bà muốn anh không được coi trọng vợ mà quên mất mẹ. Chồng luôn đối xử với tôi theo ý của mẹ. Sau dần anh cũng tỏ thái độ coi thường tôi, có cãi vã thì anh xúc phạm, còn lôi cả bố mẹ tôi để giễu cợt. Tôi biết vợ là người giữ lửa hạnh phúc cho gia đình nhưng phải làm gì khi hoàn cảnh tôi lại trớ trêu như thế này. Tôi muốn được yêu thương chăm sóc, thể hiện tình cảm thì anh coi đấy chẳng có gì to tát cả, tôi làm gì bất cẩn sai sót anh đều cằn nhằn, có khi văng tục chửi.

banner ads

396-me-chong.jpg

Tôi biết vợ là người giữ lửa hạnh phúc cho gia đình nhưng phải làm gì khi anh xúc phạm cả tôi và bố mẹ tôi. Ảnh minh họa

Tôi biết có nhiều lần anh chửi tôi, mẹ chồng nghe được bà thấy rất phấn khích và vui ra mặt. Tôi muốn tâm sự cùng chồng những lúc buồn vui trong cuộc sống hay những chuyện công việc ở cơ quan nhưng anh luôn nghe với thái độ thờ ơ, lãnh đạm và không bao giờ có lời an ủi động viên mà sẽ là những lời nhạo báng, chê bai, chỉ trích. Là vợ chồng mà anh coi tôi như người dưng, anh đã chán tôi từ lúc nào tôi cũng không hay biết.

Tôi sống như người thừa trong gia đình. Rồi điều tất nhiên phải xảy ra, anh đi tán tỉnh, cặp kè với những người con gái khác. Anh nghe mẹ chi li tính toán với vợ con từng xu một nhưng lại sẵn sàng hoang phí cho những cuộc vui chơi trác táng bên những người đó. Mẹ chồng tôi biết nhưng vẫn bênh anh, chỉ khuyên giải lấy lệ, tôi có làm lớn chuyện thì lại kết tội tôi không biết điều. Sống bên người chồng không yêu thương, không tôn trọng mình tôi lúc nào cũng buồn phiền, u uất. Tôi chưa một ngày nào được vui vẻ, hạnh phúc thật sự cả, khóc lóc đau khổ nhiều cũng chỉ làm khổ chính mình.

Tôi sống lầm lũi, giấu mình, học cách nhịn nhục, luôn thấy thật mặc cảm với những người xung quanh, tôi thèm cuộc sống hạnh phúc có chồng tôn trọng. Trong đầu luôn có ý nghĩ ly hôn để giải thoát khỏi người chồng bạc bẽo này nhưng vẫn dằn lòng phải chịu đựng vì biết con cần bố như thế nào. Con tôi không có tội, cần lớn lên trong gia đình có đủ cả bố và mẹ. Tôi cam chịu sống từng ngày, qua ngày hôm nay sẽ chịu đựng tiếp ngày mai. Cứ như thế cuộc sống trôi qua từng ngày.

Cho đến một ngày, chuyện bình thường như mọi khi vẫn xảy ra, mẹ chồng gây chuyện chửi bới tôi. Trước đó rất nhiều lần tôi đã nín nhịn, kể cả mẹ chồng có đặt điều sai sự thật hay xúc phạm tôi hoặc ghê gớm hơn, bà xúc phạm cả bố mẹ tôi, tôi vẫn chịu được. "Con giun xéo mãi cũng quằn", những uất ức từ lâu dồn nén lại, hôm đó tôi đã cãi mẹ chồng. Tôi chỉ cãi lại những gì mẹ chồng đặt điều chứ không dám nói hỗn, không dám nói xúc phạm ai. Mẹ chồng thấy tôi phản kháng lại thì ra cửa càng lớn tiếng chửi to, xúc phạm tôi hơn. Ngay lúc đó, như bản năng muốn giải thoát mình khỏi cuộc sống địa ngục, tôi thu dọn đồ và bế con ra khỏi nhà.

Điều nghiễm nhiên phải xảy ra, chồng tôi bênh mẹ, không cần phân biệt đúng sai, coi tôi là kẻ thù. Anh không thèm đến nhà tôi, không thèm quan tâm đến con. Tệ hơn nữa anh không thèm thưa chuyện với bố mẹ tôi dù chỉ một câu. Tôi không bất ngờ với cách hành xử của chồng, chấp nhận điều này và cùng con sống trong tình yêu thương của bố mẹ đẻ. Tôi chỉ thương con còn nhỏ không có tình yêu thương của bố. Những lúc con hỏi tôi "Mẹ ơi bố đâu rồi", ánh mắt thơ ngây của con nhìn xa xăm gọi "Bố ơi" làm lòng tôi quặn thắt.

6766-sad-girl-crying.jpg

Tôi đã làm hết cách để cho con có cha nhưng anh vẫn từ bỏ mẹ con tôi. Ảnh minh họa

Tôi bất chấp sự coi thường từ chồng, níu kéo anh về cho con nhưng anh vẫn quyết bỏ tôi. Anh tuyên bố không cần con, coi như không có đứa con này. Anh chửi bới, xúc phạm, nhạo báng tôi không có tiền còn đòi nuôi con (chồng luôn coi thường đồng lương nhà nước của tôi). Tôi chấp nhận hiện thực từ bỏ con người đấy. Bản thân cũng không cảm thấy uổng khi níu kéo người chồng lạnh lùng, vô tình bởi tôi không có lỗi với con, đã làm hết cách níu giữ bố cho con, chỉ do bố nó quyết từ bỏ thôi.

Tôi muốn tâm sự cùng mọi người để nhẹ đi nỗi lòng cho dù vẫn tỏ ra mạnh mẽ, đứng lên sống cuộc sống bình thường quên đi tất cả. Sâu thẳm trong trái tim tôi là nỗi buồn, nỗi hận người chồng bạc bẽo. Mãi mãi tôi cũng không hiểu đã làm gì sai khiến anh đối xử nghiệt ngã với mình như vậy.

Theo Vnexpress

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI