"Tôi là một cô gái vì “hư” mới có được tình yêu."
Tôi không ủng hộ gái hư nhưng tôi là một cô gái vì “hư” mới có được tình yêu.
Khi tôi lớn lên, mẹ đã hình thành cho tôi tư tưởng gái ngoan mới có chồng. Nào phải nữ công gia chánh, ăn mặc đứng đắn, cười nhỏ nói khẽ, ngoan ngoãn phục tùng. Và đó cũng là hình ảnh gắn chặt với tôi cho đến năm tôi 27 tuổi. Tôi được cảm tình của nhiều đàn ông nhưng không ai mặn mà gắn bó được lâu. Vì tôi quá kín kẽ nên khi chia tay họ cũng rất tôn trọng bằng nhiều lý do tế nhị như không hợp quan điểm hay muốn tập trung vào sự nghiệp.
"Chứng kiến từng người yêu ra đi và nhanh chóng có nhân tình mới, tôi rất đau khổ và không ngừng so sánh mình với những cô gái đó."
Khi chứng kiến từng người yêu ra đi và nhanh chóng có nhân tình mới, tôi rất đau khổ và không ngừng so sánh mình với những cô gái đó. Và tôi nhận ra họ chưa chắc xinh bằng tôi nhưng ở họ có điều gì đó rất thú vị và cuốn hút. Rồi câu nói của người tình cũ khi gặp lại đã thức tỉnh tôi: “Em ngoan như một món ăn không có gia vị. Làm sao em có thể sống khi lúc nào cũng bình lặng và cam chịu. Đàn ông chúng anh muốn yêu một cô gái đời thường và có cá tính chứ không ai dám yêu một pho tượng sống. Em thấy đấy, cô Tấm cũng đâu có hiền”.
“Tấm cũng đâu có hiền”, tôi đã bật khóc nức nở khi nghe anh nói như thế. Rốt cuộc tôi làm một cô gái tốt, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, chịu đựng và nhẫn nại nhưng đâu níu chân được những người đã đến với tôi. Và thế là tôi thay đổi, tôi bắt đầu "hư hỏng".
Tháng lương đầu tiên sau khi quyết tâm làm gái hư, tôi tiêu hết một nửa cho bản thân mình. Tôi mua áo quần, son phấn và học cách tiết kiệm thời gian để trang điểm mỗi ngày. Trước đây tôi dùng số tiền này để mua sắm cho người thân vì nghĩ mình không có nhu cầu làm đẹp. Những váy áo kín cổng cao tường tôi vứt hết sang một bên, kéo cổ áo xuống một tí, kéo váy lên gối một tí, tự thấy mình hư hỏng nhưng hấp dẫn đến lạ.
"Tôi chuyển dần sang ngồi ở quán cà phê, bar với bạn bè. Trước đây tôi cho họ hư hỏng và đốt thời gian vào những chỗ này."
Tôi cũng hạn chế thói quen bếp núc nội trợ hay đi siêu thị cuối tuần mà chuyển dần sang ngồi ở quán cà phê, bar với bạn bè. Trước đây tôi cho họ hư hỏng và đốt thời gian vào những chỗ này. Nhưng bây giờ tôi lại thấy đây là những địa điểm tốt để có thêm nhiều mối quan hệ.
Khi gặp gỡ và nói chuyện với đàn ông, tôi cũng chẳng buồn cúi gằm mặt cười e thẹn hay tỏ ra bối rối khi được xin số điện thoại mà chủ động trò chuyện và đáp lại sự tán tỉnh của họ. Trong đầu tôi có thoáng tự hỏi liệu mình có đang lẳng lơ không nhưng vội vàng dẹp hết suy nghĩ này. Trước đây cũng vì tư tưởng đó mà ngoài người yêu tôi không hề có một người bạn khác giới nào cả.
Chưa bao giờ tôi được nhiều đàn ông theo đuổi cùng một lúc như khi đó. Thay vì lịch sự đáp trả tình cảm có phần dễ dãi như trước đây, tôi tỏ thái độ “sang chảnh” và đòi hỏi nhiều thứ khiến họ phát điên. Họ phát điên nhưng không ai bỏ cuộc. Tôi ngỡ ngàng nhận ra những cô gái “khó nhằn” kích thích bản năng đàn ông đến thế nào. Và nhất là khi có nhiều vệ tinh vây quanh cô gái đó, đàn ông càng điên cuồng thể hiện tình yêu và bản lĩnh. Nên khi đạt được tình cảm họ cũng quý trọng hơn rất nhiều. Nghĩ lại ngày trước tôi thấy mình quá ngây thơ tuân thủ bài học của mẹ.
Người yêu của tôi hiện tại là một người xuất sắc hơn những người cũ rất nhiều. Anh ấy nghiêng ngả trước sức hấp dẫn của tôi vì tôi “hư mà không hỏng”. Cái hư đó đủ lôi cuốn để một người đàn ông nguyện dừng chân để thương và yêu.
"Anh ấy gần như ngất xỉu vì tôi là người chủ động hôn anh ngay từ lần đầu gặp mặt."
Anh ấy gần như ngất xỉu vì tôi là người chủ động hôn anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Anh nói chưa bao giờ gặp một ai bạo dạn và hiện đại như thế. Tôi cười thầm vì tôi của ngày hôm qua nhút nhát hơn rất nhiều. Tôi của ngày trước cũng yêu mãnh liệt và đầy khao khát nhưng chưa bao giờ dám vượt qua ranh giới của bản ngã và sự giáo dục xã hội. Tôi yêu mà không dám cầm tay, sau vài tháng mới dám để người ta hôn và không bao giờ để họ phạm vào thể xác.
Bây giờ tôi vẫn đóng vai “cô gái lắm chiêu” khiến người yêu tôi thỉnh thoảng khóc thét “em là ai mà dám nỡ hành hạ anh khổ sở thế này”. Ấy vậy mà anh vẫn yêu tôi rất nhiều, lúc nào cũng sợ mất tôi vì tôi rất “hư”. Những lúc ấy tôi chỉ cười ranh mãnh “Em là cô Tấm không hiền”.
Theo Thùy Linh / MASK Online