Nếu tôi là đàn ông có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ để vợ mình phải thiệt thòi trong những ngày lễ tết. Nghĩ mà tủi thân vô cùng vì lấy chồng 7 năm nay, tôi chưa bao giờ biết nhận 1 món quà, 1 bông hoa nào từ chồng.
Khi yêu đương, biết anh là người không màu mè, hoa lá, sống rất thật thậm chí còn thô. Nhưng trong những dịp đặc biệt như ngày sinh nhật, hay lễ tình nhân… tôi vẫn được nhận hoa, quà và những lời chúc tình cảm của người yêu. Tuy chỉ là những món quà nhỏ nhưng tôi lúc ấy thật sự thấy hạnh phúc.
Trước khi xác định cưới nhau tôi còn không quên nắn gân chồng tương lai chuyện quà cáp trong các ngày lễ. Vì tôi thấy nhiều chị mất hẳn quyền được nhận quà, được nói lời yêu thương khi trở thành mẹ, thành vợ. Tôi thấy thiệt thòi và tủi thân thay họ. Sợ sau này mình cũng bị như vậy nên thăm dò trước. Lúc đó, anh ấy có nói với cái giọng rất hiển nhiên: “Tặng chứ, kể cả sau này có là vợ anh rồi, anh vẫn thế này chứ! Không tặng vợ thì còn tặng ai?”. Chẳng biết có thật hay không nhưng lúc đó cũng đủ làm tôi thấy mừng vui và yên tâm hẳn. Vì tính tôi thích được lãng mạn, thích được quan tâm như thế. Vậy mà lời nói gió bay…
Còn nhớ ngay dịp 8.3 đầu tiên khi về làm vợ anh, tôi đã bị đối xử phũ phàng rồi. Hôm đó, có anh đồng nghiệp tới nhà chơi, anh ấy nói đùa: “Vợ mới, 8.3 này chắc quà to lắm!”. Giả sử trong đầu có không có ý tưởng tặng vợ đi nữa thì cũng ừ à qua chuyện đi đằng này phũ phàng trả lời: “Cưới rồi, quà cáp gì mất việc. Quà để tặng mấy em chân dài trên công ty còn hơn”. Khỏi phải nói tôi chạnh lòng thế nào. Vậy mà vẫn phải cố gượng cười nhưng lòng thì tê tái.Từ khi cưới về, tôi cũng chưa biết đến một món quà ngày mùng 8/3 của chồng bao giờ. Nhiều đợt tôi còn trêu tức chồng bằng cách tự mua hoa mua quà cho bản thân rồi khoe chồng. Mong rằng anh ấy tự thấy xấu hổ mà sửa đổi. Vậy mà đâu vẫn đóng đấy. Thà cả năm cả đời đừng bao giờ có những ngày lễ tết đặc biệt là những ngày dành riêng cho phái nữ còn hơn. Bởi những ngày đó, tôi thấy tủi thân và buồn hơn ngày thường.
Tôi xác định sống chung với lũ. Nhưng càng ngày càng thấy cứ tủi thân và thấy cuộc sống vợ chồng thật tẻ nhạt. Còn năm nay, chưa 8.3 mà tôi đã được nhận món quà đặc biệt của chồng. Đó là một cú sốc lớn mà chồng ném tặng.
Chẳng là tôi vô tình phát hiện chồng chuẩn bị quà 8.3 tặng gái. Chiều qua, tạt vào hàng mỹ phẩm tính tự mua cho mình thỏi son mới coi như cũng có quà 8.3. Cô bán hàng cũng quen sơ sơ vợ chồng tôi. Thấy tôi mua son, cô ấy còn bảo: “Anh chọn màu đó đậm quá, chị không thích à? Thỏi đó hàng hãng, đắt gấp mấy lần thỏi này. Nếu không dùng chị mang qua đây em nhận lại cho”. Tôi ớ người vì ngạc nhiên.
Còn vài ngày nữa là 8.3, tôi đang tính nín thở chờ đợi xem thỏi son đậm màu đó có là món quà tôi được nhận hay không? Nhưng chưa kịp chờ đợi, tôi lại tình cờ biết được câu trả lời. Chính xác là chồng mua quà tặng gái. “Em ơi! 8.3 sớm nhé! Chuẩn màu em hay dùng luôn. Vẫn chỗ cũ nhé!”. Nghe được cuộc điện thoại lén lút ngoài ban công, tôi lên kế hoạch rình chồng để bắt quả tang.
Tối hôm đó, y rằng anh nói có chuyện cần ra ngoài về muộn. Tôi cũng không tỏ vẻ vặn vẹo, nghi ngờ gì mà thầm lặng bám theo. Đúng là chồng hẹn gặp gái thật. Một ả chân dài, ăn mặc sành điệu đã đứng đợi sẵn. Thấy chồng tôi tới, ả liền nhanh nhảu lên xe, ôm eo tình tứ. Mới thấy vậy tôi đã muốn lao lên làm cho ra nhẽ rồi. Nhưng nghĩ như thế chưa đủ bằng chứng kết tội ông chồng mình. Nên tôi lại thầm lặng bám tiếp. Đến khi họ dừng lại ở 1 nhà nghỉ, ôm ấp nhau vào đó tôi mới kiệt sức, lặng lẽ quay đầu xe trở về nhà. Lúc này, như thế là quá đủ, tôi chẳng cần bằng chứng nữa.
Cuộc sống hôn nhân này có lẽ không thể cứu vớt được. Trong đầu tôi lúc này chỉ thấy thương con vô cùng. Càng thương con bao nhiêu tôi lại càng tuyệt vọng, và hận chồng bấy nhiêu. Sắp đến ngày dành riêng cho phụ nữ , ngày chúng tôi được tôn vinh, vậy mà tôi lại chìm trong cảm giác mệt mỏi, chán nản và tuyệt vọng đến uất nghẹn thế này.
Theo Phunuonline