Ngựa vốn quen đường cũ, anh vốn đã thích qua lại với ít nhất hai người con gái cùng một lúc, nên chị chẳng thể ngăn anh tiếp tục chuyện trai trên gái dưới với người yêu cũ. Chị đi làm khác chỗ, nên ghen tuông cũng chẳng có ích gì.
Chị vác cái bụng phục tùng anh mỗi đêm nhưng cũng chẳng đủ để níu chân anh ở lại với mình. Bụng chị mỗi lúc một to, cái lưng đau nhức tưởng như muốn gãy làm đôi, chân tích nước sưng phù nặng nề, chị đành ngậm ngùi chấp nhận chuyện chồng mình đi thỏa mãn ở bên ngoài.
Chị cứ an ủi muốn cho con mình một tờ giấy khai sinh có tên rõ ràng ở dòng bố đẻ, nên im lặng cố gắng. Buồn tủi cũng chỉ ôm con khóc một mình khóc trong đêm.
Nhưng rồi chị cũng len lén mừng vui khi nhân tình của chồng là cô đồng nghiệp ấy lên xe hoa với người khác. Chồng chị bơ vơ, không còn ai để ngoại tình nữa, nên lại quay về nhà với hai mẹ con chị.
Chị sinh bé đầu lòng là trai. Anh vui lắm, cứ đi làm về đúng giờ và quấn quýt bên con cả tối. Anh cũng bắt đầu sống có trách nhiệm hơn, đưa tiền về cho vợ mua bỉm, sữa cho con, và chơi với con trong lúc chị nấu cơm. Chỉ bấy nhiêu thôi mà chị nghĩ mình đang ở đỉnh hạnh phúc, lúc nào cũng luôn miệng khoe với mọi người về một đức lang quân trên cả tuyệt vời.
Nhưng cuộc sống êm ả trôi đi được hơn một năm như thế thì lại có “biến”. Không hiểu từ lúc nào mà anh lại chăn dắt được một em sinh viên năm cuối, vừa mới ra trường và tình cờ đến công ty anh xin số liệu về làm báo cáo thực tập. Nhưng chị không hay biết điều này, chỉ thấy anh dạo này bê trễ vợ con hơn, cứ cuối tuần là lại bảo có việc phải ra ngoài, đến tối muộn với về.
Chị một mình cũng chẳng buồn ăn cơm. Ru được con ngủ rồi cứ một mình ngồi bên bàn ăn ngóng chồng. Đồng hồ cứ lúc lắc từng tiếng trôi qua. Đến 11h đêm anh mới đẩy cửa vào nhà. Mùi thơm thoang thoảng thoáng qua. Nghĩ có điều chẳng lành nhưng chị hỏi thì anh chối. Chị cũng chỉ biết một mình suy diễn, đoán mò, rồi lại hi vọng rằng những linh tính của mình là vô căn cứ.
Trớ trêu thay, chị lại có bầu. Trong khi bé đầu mới chỉ được một tuổi rưỡi. Là lỡ kế hoạch, nên chị hỏi ý kiến anh xem thế nào. Anh đùng đùng nổi giận, trách chị sao lần nào cũng sơ ý vậy. Mà không biết, trong tất cả mọi chuyện, đều là anh chủ động từ trước tới sau và cũng chỉ mình anh được hưởng cảm giác trọn vẹn của một cuộc ái ân. Còn chị, chị cười mỉa chính mình khi không biết bản thân nhận lại được những gì.
Rồi chị quyết định giữ cái thai, mặc kệ anh ra sức ngăn cản vì sợ quá nhiều trách nhiệm phải lo. Nhưng chị cho rằng con cái là lộc trời, đẻ sớm rồi nghỉ sớm, sau này chị sẽ được thảnh thơi, không phải lo nghĩ đến chuyện mang thai, sinh đẻ nữa.
Và anh lại bắt đầu đi sớm về khuya, mặc chị một mình vừa phải vác bụng bầu, vừa chăm thằng cu mới được tuổi rưỡi. Sáng chị đưa con đi học, tối lại đón con về. Hai mẹ con cứ lúc cúc bên nhau đợi bố. Mà bố thì toàn 9, 10h đêm mới có mặt ở nhà, cu con đợi không được thì đã đi ngủ trước. Còn lại mình chị, lặc lè cái bụng dọn cơm ra cho chồng, rồi lại sửa soạn dọn dẹp trước khi đi ngủ.
Thấm thoắt, chỉ còn khoảng hai tháng nữa là đến ngày đi đẻ. Chị cố gắng chi tiêu tiết kiệm để có khoản sinh nở chứ biết không trông mong gì được ở chồng. Một ngày trong giờ làm việc, chị bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của một cô gái, tự xưng là người yêu của chồng chị. Cô gái đó trơ trẽn đề nghị chị đồng ý ly thân và sau này là ly hôn, để anh ta có thể đàng hoàng sang sống cùng với mình. Và tiết lộ sự thật là chồng chị vừa mới đóng tiền thuê 6 tháng cho một căn chung cư 70 m2 để tiện bề qua lại với cô gái ấy. Nghe vậy, chị đau đớn tưởng muốn chết.
Nhưng sau khi cúp máy, chị suy nghĩ kỹ thì cho rằng với mức lương bèo bọt của anh thì không thể kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy để thuê nhà cho nhân tình được. Rồi linh tính mách bảo điều gì đó, chị nôn nóng trở về nhà kiểm tra số tiền tằn tiện tích cóp chờ đến ngày sinh con giấu trong hộc tủ. Thì bàng hoàng nhận ra số tiền đó đã không cánh mà bay. Chị ứa nước mắt, biết rằng tương lai của ba mẹ con chị, hoàn toàn là một màu đen tối.
Theo Khám phá